Chương 2: Thế Giới Thứ Nhất, Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn Đi Lêи đỉиɦ Cao Nhân Sinh.

“.....”

“....”

Nó có chút chưa thích ứng kịp, luôn luôn phải trả lời câu hỏi, lúc này chỉ hai mắt nhìn nhau, nên nói gì tiếp đây.

“Cậu trói định với tôi, là để làm điều gì?”

Miên mang trong dòng suy nghĩ, nó bất ngờ vì anh lên tiếng trước, không hiểu sao trong lòng lại có chút vui, nó muốn nhảy múa la lớn, “hỏi rồi, cuối cùng cũng hỏi rồi.”

“Điều cậu cần làm rất đơn giản, bởi vì trong 3000 thế giới, luôn luôn có vài lỗi bug xảy ra, nguyên nhân từ dòng khí lưu rối loạn đâu đó có chút thay đổi. Sẽ đưa một linh hồn ngoại lai đến, vô tình hay cố ý họ có thể phá huỷ kết cấu của thế giới, hoặc nghiêm trọng hơn là ảnh hưởng đến thiên mệnh chi tử. Khiến tương lai bị chìm trong sương mù, có khi sẽ đưa thế giới lâm vào huỷ diệt, vì lẽ đó chi nhánh thứ 3..”

“Công việc của tôi là sửa lỗi bug đó sao?”

Nó đang cố gắng giải thích để anh có thể hiểu dễ dàng nhất, bất chợt bị anh hỏi, phản ứng có chút không kịp, chỉ có thể nói.

“A đúng vậy.”

“Tại sao tôi phải làm?” Anh hỏi.

“Hả!?” Nó ngơ ngác, từ nãy đến giờ nó bị anh hỏi xoay vòng, kết cục lại hỏi như vậy?

Một lúc sau nó mới lấy lại nhận thức, trực tiếp giải thích.

“Đúng là thế giới này có rất nhiều linh hồn. Có thể là cậu, cũng có thể là một ai khác, nhưng phải cần một điều kiện phù hợp.”

“Điều kiện tiên quyết là linh hồn đó phải thật cường đại, nếu không khi xuyên qua các thế giới, có thể gặp nguy hiểm bởi các dòng khí lưu, vì vậy cậu là linh hồn thích hợp nhất hiện tại mà tôi có thể trói định.”

Có được đáp án mình muốn hỏi anh khẻ gật đầu, xoay người lại nói.

“Được rồi, đi thôi.”

“Hả? Đi đâu?” Nó ngơ ngác hỏi lại.

Cảnh Hiên nhíu mày nhìn nó.

“Nhiệm vụ mà cậu nói.”

Giật mình một chút, nó mới nhận rõ điều anh nói.

Thật sự không thích ứng kịp với người này, khi bạn cho là anh ta đồng ý, anh ta sẽ hỏi rất nhiều câu, đến khi bạn nghĩ anh ta không muốn, thế mà đơn giản đáp ứng ngay.

Thật ra Cảnh Hiên cũng không quan tâm mấy mình sẽ làm gì, chỉ đơn giản là số phận anh vẫn chưa kết thúc tại đây, vậy dựa theo ý trời đi.

Đi theo hệ thống 050, Cảnh Hiên bước vào một vòng tròn đặt trong góc phòng, bên dưới viết đầy ký tự mà anh chưa từng thấy.

Chưa kịp nghĩ gì nhiều, ánh sáng từ các ký tự như sóng biển loé lên, bao trọn anh vào trong, một giây sau vị trí anh đứng đã không còn nhìn thấy anh nữa.

“Ký chủ.”

“Ký chủ.”

Âm thanh máy móc quen thuộc vang lên trong đầu, Cảnh Hiên từ từ tỉnh dậy.

Nhìn cảnh vật bày trí xung quanh, có lẽ anh đã xuyên đến thế giới khác, đáp lại lời gọi của hệ thống anh khẻ ừm.

050 được anh đáp lại, nó nói.

“Ký chủ, cậu cảm thấy trong người thế nào.”

Cảnh Hiên xoa xoa cái trán trả lời.

“Tôi không sao, chỉ là có chút choáng váng.”

Nghe vậy hệ thống có chút an tâm, sau đó giải thích.

“Không sao là tốt, choáng váng là biểu hiện của mọi ký chủ đều có, khi phải xuyên qua thời không. Quả thật linh hồn cậu rất mạnh, nếu là những ký chủ trước kia, sẽ không ổn định như cậu mà không ngừng nôn.”

Bước xuống giường, Cảnh Hiên tiến đến cửa sổ nhìn ra, cảnh vật phía xa bày ra trước mắt. Thế giới này so với thế giới cũ của anh, công trình kiến trúc cũng không có gì khác biệt, nhìn qua liền biết đây là thế giới hiện đại.

“Lúc này cần phải làm gì.”

050 không vội đáp lời, một lát sau như điều tra hết tất cả dữ liệu, nó mới tiếp tục lên tiếng.

“Ký chủ, hiện tại chúng ta đang ở tinh cầu st032, nơi này hiện tại đang phát triển rất tốt. Nhưng theo nguồn thông tin được cung cấp từ hệ thống chủ, phát hiện ra một linh hồn ngoại lai, sẽ không có gì để nói nếu chỉ như vậy. Nhưng linh hồn này đã động chạm tay chân, có khả năng ảnh hưởng đến đứa con của thiên mệnh, vì vậy chuyện cậu cần làm là, bằng mọi cách phải loại bỏ linh hồn ngoại lai đó ra khỏi thế giới này, giúp đỡ đứa con thiên mệnh đi đúng hướng.”

Tiếp đó nó lại xuất hiện trước mặt Cảnh Hiên, ánh sáng xanh từ mắt nó phóng ra, truyền toàn bộ dữ liệu nó có được sang cho anh.

“Toàn bộ nội dung cần thiết tôi sẽ đưa cho cậu, cậu dựa vào đó để hoàn thành nhiệm vụ.”

Ngừng khoảng chừng 5 phút, Cảnh Hiên từ từ mở mắt, tiêu hoá hết toàn bộ dữ liệu 050 đưa qua. Trong này là toàn bộ thông tin của nguyên chủ mà anh đang tạm dùng, cũng như đứa con thiên mệnh là ai, và hướng đi chính xác mà lẽ ra nên phát triển trong tương lai.

Chỉ là bởi sự xuất hiện của một linh hồn ngoại lai, nó đã bị bẻ hướng, hiện tại tương lai chỉ có một đống sương mù.

Nhưng mà còn một điều, Cảnh Hiên khá thắc mắc, cũng không để bản thân phải suy nghĩ nhiều, anh lên tiếng hỏi.

“Nếu như các người có thể biết hết tất cả, chuyện trục xuất một linh hồn không phải là quá dễ dàng hay sao?”

050 đối với thắc mắc này của anh cũng dễ hiểu, đối với một thế lực cường đại có thể thao túng toàn thế giới, vậy tại sao lại nhờ vào linh hồn nhỏ bé giúp làm nhiệm vụ.

“Câu hỏi của cậu rất hay. Nhưng mà nếu được như cậu nói chúng tôi cũng không cần phải chờ đợi trong thời gian dài, chỉ để tìm một linh hồn phù hợp. Chúng tôi được nói là thế lực to lớn, nhưng lại không thể hoàn toàn nhúng tay vào, giống như chuyện chỉ vì muốn vớt một con ruồi trong cốc nước, lại dùng một cái xẻng lớn. Điều đó sẽ không làm được, tệ hơn là cái xẻng đó có thể làm vỡ chiếc ly, cho nên chúng tôi phải dựa vào một linh hồn nhỏ bé khác, đủ mạnh mẽ có thể xuyên qua thời không, nhưng phải yếu kém để không phá vỡ thiết lập của thế giới.”

Dù là anh thắc mắc, nhưng sâu thẳm trong đầu cũng đã cho ra một đáp án tương tự rồi, cũng không còn điều gì muốn hỏi.

Anh tiến đến tủ lấy ra bộ đồng phục cần mặc để đến trường, phải, thân thể anh đang tạm trú có thân phận là học sinh, vì vậy chuyện hiện tại anh cần làm là phải đến lớp.