Chương 13: Ngụy Hữu Phúc

Khương đạo diễn là người có tính tình nóng nảy, trước kia khi làm giáo viên trong Học viện điện ảnh truyền hình Tân Hỗ hắn đã từng dạy lớp Hàn Phi.

Mắng mỏ một lúc lâu, Khương đạo diễn mới nhìn về phía Hàn Phi: “Chuyện của ngươi ta có nghe nói, chỗ ta có một vai nhỏ, ngươi có thể thử xem sao.”

Bầu không khí hiện tại không thích hợp để từ chối, Hàn Phi đành uyển chuyển nói: “Khương đạo diễn, ta chưa từng đóng phim kinh dị…”

“Người xem sẽ đánh giá ngươi, thân là một diễn viên ngươi không cần phải tự coi nhẹ mình, hiểu chưa?” Khương đạo diễn cầm kịch bản đi tới bên cạnh Hàn Phi. “Đoàn chúng ta đang quay bộ phim dựa trên một vụ án chân thật đã xảy ra mấy năm trước —— vụ án lắp ghép thân thể người. Hung thủ vẫn chưa bị bắt, vì để dung nhập vào cảm xúc nhân vật, ta đề nghị ngươi về xem lại tin tức trên báo đài vào thời điểm đó, phỏng đoán nội tâm nhân vật cho tốt.”

“Vậy ta đóng vai gì?”

“Trong vụ án lắp ghép thân thể người, cảnh sát công bố có bảy người bị hại, nhưng trên thực tế hung thủ còn cần một nạn nhân thứ tám. Ngươi sẽ đóng vai người bị hại thứ hai —— Ngụy Hữu Phúc.”

Khương đạo diễn nói rất nhanh, bàn tay không ngừng lật giở kịch bản. “Ta nói tóm tắt cho ngươi hiểu nhé, Ngụy Hữu Phúc là một nhân viên công ty bình thường, hôm đó hắn làm thêm giờ tới khuya mới về nhà, kết quả phát hiện vợ mình không có ở nhà. Hắn gửi tin nhắn cho vợ, vợ trả lời đã về nhà mẹ đẻ. Vì quá mệt nhọc nên hắn cũng không nghĩ nhiều, đi thẳng vào phòng ngủ. Nhưng sự thật là vợ hắn không trở về nhà mẹ đẻ mà là bị gϊếŧ chết, hung thủ đang nấp trong phòng vệ sinh xử lý thi thể nàng, vừa rồi tin nhắn đó là do hung thủ nhắn cho Ngụy Hữu Phúc.”

“Ta muốn hỏi một câu, tính cách của Ngụy Hữu Phúc như thế nào?”

“Ngươi nghe ta nói hết đã. Bộ phim này khó quay nhất chính là nửa phần sau, khi Ngụy Hữu Phúc đang ngủ mơ màng thì nghe được tiếng cửa phòng vệ sinh mở ra, cái đầu của vợ hắn bị đặt ở cửa ra vào. Trong nháy mắt Ngụy Hữu Phúc tỉnh lại, cơn sợ hãi lan khắp toàn thân, mà lúc này hung thủ lại đi ra khỏi phòng vệ sinh, xem Ngụy Hữu Phúc là mục tiêu săn gϊếŧ thứ hai.”

Khương đạo diễn khoanh vùng mấy phần quan trọng trên kịch bản. “Chúng ta không được phép đưa hình ảnh xử lý thi thể lên màn ảnh rộng, cho nên chỉ có thể thông qua biểu tình trên mặt ngươi để người xem cảm nhận được sự tàn nhẫn kinh khủng lúc đó, ngươi phải khiến người xem sợ hãi bằng vẻ mặt của mình, ngươi làm được không?”

“Để ta thử xem sao, dù sao trước đó ta cũng chưa từng tiếp xúc với phim kinh dị.” Ước mơ của Hàn Phi là trở thành diễn viên đóng phim hài, hắn cũng không hiểu tại sao bây giờ mình lại đang thử vai phim kinh dị.

“Đi! Chúng ta đi tới hiện trường tìm cảm giác chân thật.”

Khương đạo diễn vẫy tay gọi theo mấy người quay phim cùng đi lên lầu hai. “Nơi này là trường quay do chúng ta chọn, ban đầu chúng ta muốn đến hiện trường vụ án thật sự để quay nhưng không thể liên lạc được với chủ nhân hiện tại của ngôi nhà.”

Gian phòng đã được che chắn ánh sáng, sau khi kéo màn cửa, không khí trong phòng trở nên âm trầm lạnh lẽo.

“Mọi người chuẩn bị phối hợp một lần! Diễn viên nam chính vai phản diện còn chưa tới, trợ lý sản xuất, ngươi đeo mặt nạ đi vào phòng vệ sinh đóng vai tội phạm gϊếŧ người đi. Sau đó canh giờ mở cửa ra đặt đầu người ngoài bậc cửa rồi lao vọt ra ngoài.”

Năm phút sau, tất cả mọi người ai vào chỗ nấy, gian phòng trong nháy mắt lâm vào yên tĩnh.

Thấy Khương đạo diễn ra hiệu, Hàn Phi cũng dần tiến vào trạng thái diễn xuất.

Hắn nằm trên giường, thân thể bị hắc ám bao phủ, hai mắt khẽ nhắm lại. Căn bản không cần phải diễn, tràng cảnh kinh khủng tối qua lại tái hiện trong đầu Hàn Phi.

U ám, lạnh giá, hàn ý thấu xương, tuyệt vọng không lối thoát.

“Cạch!”

Trong gian phòng yên tĩnh bỗng truyền ra tiếng vang, Hàn Phi mơ màng mở mắt nhìn về phía phòng khách, sau đó lướt mắt nhìn tới cửa phòng vệ sinh.

Mọi chuyện diễn ra tốt đẹp như đã diễn thử vô số lần. Ánh mắt rời rạc mơ hồ dần dần lấy lại tiêu cự, khi Hàn Phi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, tay nắm cửa phòng vệ sinh đột nhiên chuyển động.

Phòng vệ sinh bị mở hé ra thành một khe hở.

Hàn khí âm lãnh thổi vào mặt, phía sau cánh cửa kia là một thế giới đen kịt hắc ám —— thế giới của người chết.

Con ngươi co rụt lại, trái tim Hàn Phi đập thình thịch trong l*иg ngực, khi năm ngón tay từ từ vươn ra khỏi khe hở, nỗi sợ hãi đã khắc sâu trong trí nhớ Hàn Phi đột ngột tuôn trào!

Máu chảy rần rật trong huyết quản, adrenaline dâng cao, sắc mặt Hàn Phi trắng bệch trong nháy mắt, thân thể hắn sinh ra cơ chế phòng hộ, phản ứng sợ hãi thậm chí còn kéo theo phản ứng sinh lý.

Đầu lâu của vợ lăn lông lốc trên sàn nhà, gương mặt quen thuộc kia như đang mỉm cười với hắn, cũng tựa như đang đuổi theo hắn, chất vấn hắn vì sao không chịu đi cùng nàng.

Sự sợ hãi chôn giấu trong óc rốt cuộc bị kích phát hoàn toàn, lúc này cánh cửa phòng vệ sinh đã hoàn toàn bật mở, con dao dính máu lóe lên hàn quang, tên hung thủ gϊếŧ người từ trong bóng đêm vọt tới!

Hắc ám quen thuộc, nỗi sợ sệt quen thuộc, chỉ là lần này Hàn Phi không còn chỗ để trốn.

Gương mặt tái nhợt và tứ chi dị dạng của con quỷ kia trùng hợp với hung thủ trước mặt, tính mạng bị uy hϊếp một cách chân thật nhất khiến Hàn Phi lộ ra biểu tình khủng hoảng!

Ánh mắt hoảng sợ đến không thể hình dung khiến cho ngay cả tên hung thủ gϊếŧ người đang vọt tới cũng phải dừng bước, hắn run rẩy quay đầu nhìn ra sau lưng mình.

“CẮT!”

Khương đạo diễn cầm kịch bản trên tay, nổi giận đùng đùng quát lớn với người đóng vai hung thủ: “Ngươi quay đầu làm cái gì?! Ngươi là hung thủ gϊếŧ người đó, ngươi quay đầu làm gì!”

“Không phải đâu Khương ca…” Trợ lý sản xuất tháo mặt nạ xuống, trên mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh: “Vừa rồi ta trông thấy biểu tình của Hàn Phi, thật sự tưởng là sau lưng mình có con quái vật nào đó nên mới bất giác quay đầu nhìn lại.”