Ngô Đồng nghiêm mặt, chắp tay nói: “Tại hạ (cách xưng hô khiêm nhường, nhận mình là kẻ dưới) chính là đại đệ tử đời thứ sáu mươi tư của phái Chính Thiên, xin hỏi sư phụ của các hạ là ai?”
“Không có sư phụ.” Hạ Anh thản nhiên nói.
Cô tự học dựa vào công pháp hệ thống đưa cho, lấy đâu ra sư phụ...
Ngô Đồng lộ ra vẻ hiểu rõ.
Mặc dù cũng đã qua lâu kể từ thời đại mà Đạo giáo thịnh hành, nhưng thỉnh thoảng vẫn nghe nói có người bước lên con đường tu hành nhờ cơ duyên do người đi trước để lại.
Ngô Đồng đoán rằng Hạ Anh là một trong số những người cực kỳ may mắn này.
Ngô Đồng vung tay, một kết giới được tạo ra bởi chân nguyên bao phủ lấy hai người.
Ánh mắt Hạ Anh lóe lên, trong lòng quyết định.
Pháp thuật của về cơ bản đều là những pháp thuật mang tính công kích cường đại, còn những pháp thuật nhỏ có tính thực dụng cao này lại không thấy ghi chép. Có vẻ như cô không thể tiếp tục tu luyện một mình, cần giao lưu nhiều hơn với các tu giả của thế giới này.
“Được rồi, hiện tại cô có thể nói.” Ngô Đồng lên tiếng bảo.
Hạ Anh thu hồi suy nghĩ, thuật lại chi tiết những chuyện đã xảy ra một tiếng trước. Đặc biệt, suy đoán về lại lịch của oán anh cô cũng nói thẳng.
“Ý cô là… oán anh kia đã bị cô tiêu diệt?”
Ngô Đồng gần như cảm thấy mình bị ảo giác. Oán anh là một trong số những tà vật tương đối mạnh, đặc biệt những oán anh đã dính phải mạng người lại càng khó giải quyết. Ngay cả cậu ta cũng phải sắp xếp trước mới có thể chắc chắn. Nhưng với giọng điệu nhẹ nhàng của Hạ Anh lúc nãy, oán anh kia dường như cũng dễ dàng như những quỷ hồn bình thường.
“Đúng vậy,” Hạ Anh gật đầu, “Loại tà vật như vậy tồn tại cũng chỉ gây ra tai họa.”
Dù biết rằng bản thân oán anh cũng chỉ là nạn nhân, nhưng lúc động thủ Hạ Anh vẫn vô cùng dứt khoát, không chút thương cảm. Hàng nghìn năm kinh nghiệm cho cô biết rằng sự đồng dư thừa là một điều chết người.
Chỉ nghe Ngô Đồng tán thành nói: “Quả thật. Oán anh kia đang có khuynh hướng nhập ma, không xử lý kịp thời, để nó biến thành ma anh lại càng không xong.”
Hạ Anh thấy Ngô Đồng không phải loại “đạo sĩ” cổ hủ, trên mặt cũng để lộ ý cười: “Vậy bên phía bệnh viện phiền anh xem xét.”
“Không thành vấn đề, đây vốn là nhiệm vụ của tôi, may mà được cô giúp đỡ.” Ngô Đồng có ấn tương rất tốt với Hạ Anh, chủ động nói: “Chúng ta thêm WeChat đi! Để lần sau liên lạc thuận tiện hơn!”
“Ok!” Hạ Anh cũng muốn hiểu biết về tình huống tu giả ở thế giới này thông qua Ngô Đồng nên cũng đồng ý.
Sau khi trao đổi thông tin liên lạc, Hạ Anh nói: “Cũng muộn rồi, tôi về trước đây.”
“Được, để tôi đưa cô về.”
“Không cần đâu, tôi tự về được.” Hạ Anh lo lắng phía bệnh viện xảy ra biến cố: “Sau khi oán anh bị tôi gϊếŧ chết, không biết người nọ có bị phản phệ nghiêm trọng lắm không, anh tốt nhất nên đi đến đó kiểm tra.”
Ngô Đồng nghiêm túc nói: “Tôi vừa thông báo cho đồng đội rồi, họ đã đến nơi.”
“Vậy thì tốt…”