Âm châu được Hạ Anh ngưng tụ càng nhiều, trạng thái của Trịnh Lực càng trở nên tốt hơn. Để không bị người khác chú ý, Hạ Anh không dám rút bàn tay đang đút trong túi bên phải ra, nơi đó đã tích lũy một đống hạt châu màu xám.
Khi âm khí cuối cùng bị Hạ Anh ngưng kết, vẻ tím tái trên mặt Trịnh Lực cuối cùng cũng lắng xuống, hô hấp cũng ngày một ổn định.
Nhuế Quân mệt mỏi ngồi xuống đất, Hạ Anh đỡ cô ấy dậy, sau đó kiểm tra tình trạng của Trịnh Lực, rồi nói với những người khác: “Không sao nữa rồi.”
Mọi người đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Nếu có chuyện gì xảy ra với Trịnh Lực ở đồn cảnh sát, bọn họ sẽ rất khó giải thích, vụ án cũng sẽ trở nên rắc rối.
Một lúc sau, xe cứu thương tới, một vài cảnh sát nâng Trịnh Lực lên xe.
Trải qua chuyện vừa rồi, Hạ Anh có thể chắc chắn Trịnh Lực gϊếŧ người do bị tà vật khống chế.
Liên kết tất cả chi tiết lại với nhau, Hạ Anh nghi ngờ tà vật có liên quan đến chủ gara. Ở hiện trường không có hơi thở của tà vật hoặc là do nó tự bỏ chạy, hoặc là do bị chuyển đi. Hơn nữa, hiện tại bên phía cảnh sát đã nhận định Trịnh Lực là hung thủ gϊếŧ người, nếu gã ta bị kết án vì điều này, chẳng phải hơi oan sao?
Hạ Anh thở dài, cô biết trên đời có nhiều điều không thể định nghĩa một cách đơn giản là công bằng hay không công bằng. Nếu Trịnh Lực và Ngưu Trí Cường không quá tham lam thì đã không gây ra hậu quả xấu như thế này. Chỉ là gặp được chuyện như thế này, tâm tình Hạ Anh có đôi chút nặng nề.
Sau khi tan làm, Hạ Anh ngồi tàu điện ngầm gần một tiếng để về nhà, đến khi cô ra khỏi cửa tàu, trời cũng đã dần tối. Cô vừa đi vừa ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện có người mặc áo đen đang đứng ở ngã tư đường, không rõ giới tính hay dung mạo người này là gì, chỉ thấy có một chiếc lệnh bài phát sáng ở eo.
Hạ Anh cẩn thận phân biệt, đó là một chữ cổ - Âm.
Là âm sai?
Âm sai kia cúi đầu trước Hạ Anh rồi nói: “Tại hạ ở đây để đưa hồn phách của Ngưu Trí Cường về nơi nên đến.”
Hạ Anh cũng đã gặp nhiều sứ giả địa ngục ở thế giới khác, nhưng đây lại là lần đầu tiên gặp âm sai ở thế giới ban đầu. Cô nhìn một cách đầy tò mò, sau đó lấy ra oán châu phong ấn Ngưu Trí Cường từ trong túi, dùng chân nguyên phá tan nó.
Phản ứng của âm sai kia rất nhanh, linh hồn của Ngưu Trí Cường vừa xuất hiện đã ném xiềng xích trong tay, khóa quanh cổ anh ta.
Hồn phách của Ngưu Trí Cường đột nhiên mờ mờ ảo ảo, ngoan ngoãn đi theo sau âm sai.
Thấy họ chuẩn bị đi, Hạ Anh vội vàng kêu: “Âm sai đại nhân, tôi có chỗ không hiểu, mong được giải thích rõ ràng.”
Âm sai kia vội vàng khom người nói: “Xin ngài đừng gọi tôi là đại nhân, cứ gọi tôi là Vô Yến.”
Âm sai nào cũng lịch sự vậy sao...
Hạ Anh cảm thấy hơi xấu hổ, bỏ qua việc xưng hô: “Theo tôi biết, hung thủ gϊếŧ Ngưu Trí Cường là do bị tà vật khống chế.”
“Địa phủ đã ra lệnh điều tra việc này.”
“Vậy là tốt rồi.” Hạ Anh thở phào nhẹ nhõm, nhớ tới Trịnh Lực vẫn còn đang trong viện, lại hỏi: “Người bị tà vật khống chế sẽ bị xử phạt như thế nào?”
“Việc hắn gϊếŧ người là thật, chờ sau này hồn về địa phủ sẽ bị phạt tùy theo tội ác của mình.”
Hạ Anh đột nhiên hiểu ra.
Âm sai lại cúi đầu trước Hạ Anh, biến mất cùng với linh hồn của Ngưu Trí Cường.
Đứng ở ngã tư suy nghĩ một lúc, Hạ Anh bỗng thấy trong lòng nhẹ nhõm. Bất kể đã làm việc gì ác lúc sinh thời, khi đến địa phủ đều sẽ bị trừng phạt xứng đáng, cũng coi như công bằng...