Chương 9

Ba ngày sau, giám khảo được Thánh Thượng chọn ra tiếp chỉ mang theo hành lý được cấm quân che chở vào trường thi. Biết được tin tức này của giám khảo, cử nhân tới kinh thành dự thi cũng phảng phất cảm giác được thời gian khẩn trương, tửu lầu trà lâu tức khắc ít người đi rất nhiều.

Một ngày này hạ triều, Cố Nguyên Bạch đem Công Bộ thượng thư, Hộ Bộ thượng thư còn có Lễ Bộ lang trung Chử Tầm gọi vào bên trong thiên điện Tuyên Chính Điện nghị sự.

Y đem văn chương ngày ấy giảng cho Chử Vệ nghe về việc trị lũ sông Hoàng Hà đưa cho ba người bọn họ, để cho bọn họ ba người từ từ xem, chính mình bưng một ly trà lên chậm rãi uống.

Hộ Bộ thượng thư xem xong trước, hắn do dự nói: “Thánh Thượng, thần chưa bao giờ gặp qua biện pháp trị lũ tinh diệu như thế, nếu đem biện pháp ra thực hiện không chừng thật sự có hiệu quả kỳ diệu…… Nhưng quốc khố……”

Mà Công Bộ thượng thư cùng Lễ Bộ lang trung hai người đã hoàn toàn đắm chìm ở bên trong văn chương, sắc mặt ngưng trọng, ẩn ẩn có phần kích động.

“Thánh Thượng!” Công Bộ thượng thư khó nén kinh hỉ trong lòng, “Biện pháp này là người phương nào nghĩ ra được? Người này đại tài, thần muốn trông thấy hắn!”

Cố Nguyên Bạch cười nói: “Vậy thì ngươi không thấy được.”

Biện pháp trị lũ này không phải một người nghĩ ra được, mà là ngàn ngàn vạn vạn hậu nhân trải qua vô số mùa lũ mà nghĩ ra phương pháp.

Ở trong hoàn cảnh cổ đại cái này thì đây chính là phương pháp đáng tin nhất.

Công Bộ thượng thư vẻ mặt tiếc nuối, lẩm bẩm: “Đáng tiếc, đáng tiếc.”

Lúc này, Chử đại nhân mới vừa xem xong phần văn chương này, hắn vừa nhìn vừa nghĩ, thần sắc bỗng dưng ngưng trọng lại bỗng dưng mang cười, sau khi xem xong nhịn không được nói: “Thánh Thượng, cách này có thể làm được!”

Cố Nguyên Bạch cười hỏi: “Chử đại nhân cũng cảm thấy có thể sao?”

Chử đại nhân từ trước đến nay nghiêm cẩn, nhưng lúc này lại lớn mật gật gật đầu, “Nếu trên nội dung trong này nhất nhất thi hành, thần cảm thấy có thể.”

Hộ Bộ thượng thư nóng nảy, “Thánh Thượng! Vụ xuân sắp bắt đầu, thi hội cũng tiêu phí bạc, trường thi đang một lần nữa tu sửa. Lăng mộ Thánh Thượng cũng đã chọn được nơi tốt, năm nay liền phải bắt đầu tu sửa. Không chỉ dừng ở đó, Thánh Thượng nuôi quân lương thực cùng xiêm y càng là không ít, mỗi ngày đều không thể ngưng. Nếu muốn tu đường sông, quốc khố quay vòng không kịp a.”

Quân vương sinh thời lúc vừa kế vị liền bắt đầu tu sửa lăng mộ, nhưng Cố Nguyên Bạch tuy kế vị sớm, trong tay lại không nắm quyền lực, cho tới hôm nay vừa mới muốn bắt đầu tu sửa lăng mộ, liền càng thêm sốt ruột.

Cố Nguyên Bạch trấn an mà nhìn hắn cười cười, “Trẫm hiểu rõ.”

“Thống trị thiên hạ, tiền tài không thể thiếu,” Cố Nguyên Bạch không nhanh không chậm nói, “Chỉ cần có tiền, mới có thể sửa đường, mới có thể mua ngựa, mới có thể luyện binh… Hiện tại Trẫm cũng không có quyết định bắt đầu tu sửa hệ thống lũ lụt Hoàng Hà. Hoàng Hà lũ lụt chia làm lũ mùa xuân và lũ mùa hạ, lũ mùa xuân thì ba đến bốn mùa trăng, lũ mùa hạ còn lại là sáu đến mười tháng, trẫm kêu chư vị đại nhân tới đúng là muốn cùng thương nghị về lũ xuân.”

Công Bộ thượng thư nghi hoặc nói: “Thánh Thượng, mấy năm trước cũng không có xuất hiện lũ lụt Hoàng Hà, vì sao năm nay lại để ý như vậy?”

Cố Nguyên Bạch nghe vậy, đem chén trà trong tay hướng trên bàn nén xuống, phát ra một tiếng vang loảng xoảng nhỏ: “Trẫm cũng muốn biết, vì sao ở hạ du Hoàng Hà đã mưa xuống nửa tháng, lại không ai thông báo lên triều đình?”

……

Hai vị thượng thư cùng một vị lang trung hai đầu gối mềm nhũn, bùm quỳ gối trên mặt đất.

Cố Nguyên Bạch không ra tiếng, để cho bọn họ quỳ, trong hoàn cảnh an tĩnh đến tiếng kim rơi có thể nghe được mà không ngừng suy đoán, thẳng đến bọn họ bởi suy đoán của chính mình mà đỉnh đầu toát ra mồ hôi mỏng, Cố Nguyên Bạch mới nói: “Đứng lên.”

Triều đại Đại Hằng không có thừa tướng, lục bộ trực tiếp nằm trong tay hoàng đế, không có nội các, nhưng có Xu Mật Viện cùng Chính Sự Đường, Xu Mật Viện quản lý quân cơ đại sự, Chính Sự Đường xử lý chính vụ cửa ải, cũng trực tiếp nằm trong sự khống chế của hoàng đế.

Thời điểm hoàng quyền thịnh thế như vậy, thế nhưng lại có người gạt không báo, những kẻ ở địa phương đó như thế nào to gan đến vậy!

Mà Thánh Thượng lại làm như thế nào biết được mùa lũ Hoàng Hà ở xa ngàn dặm?

Ba vị đại thần càng là càng nghĩ sâu xa, liền càng sợ hãi. Bọn họ thân mình mềm nhũn đứng lên, không dám nhiều lời một câu.

“Chử khanh,” Cố Nguyên Bạch hòa hoãn ngữ khí, “Trẫm biết ngươi đối với trị thủy rất có hiểu biết, lần này thời gian không nhiều, trẫm phong ngươi làm Trấn An sử, phái ngươi đi phòng ngự lũ xuân ở Hoàng Hà, yêu cầu trẫm không nhiều lắm, chỉ cần này lũ nhỏ dâng lên không thành đại họa liền ổn, Chử khanh, ngươi có bằng lòng đi đến Hoàng Hà hay không?”

Chử Tầm không chút do dự lại quỳ rạp xuống đất, hắn cao giọng nói: “Thần nhất định dùng hết toàn lực, không có nhục sứ mệnh!”

Cố Nguyên Bạch từ sau bàn đi ra, đưa tay đem hắn nâng dậy, “Lần đi này, trẫm còn có một chuyện phó thác, Trẫm muốn Chử khanh giúp tra ra đến tột cùng là kẻ nào giấu giếm không báo! Những quan địa phương đó tùy ý Chử khanh đi tra, không phải sợ bọn họ, trẫm vì ngươi làm chủ. Nếu có phiền toái, trẫm nhất định phái đô đốc địa phương mang binh tương trợ.”

Chử đại nhân cảm động đến hai mắt hàm quang, “Thánh Thượng yên tâm, thần nhất định đem hết toàn lực.”

Cố Nguyên Bạch lại nhìn về phía Hộ Bộ thượng thư cùng Công Bộ thượng thư: “Công Bộ phái mười người hiểu rõ trị thủy cùng bồi Chử khanh đi, hai bộ các ngươi toàn lực duy trì việc này, không thể chậm trễ.”

“Vâng.”

*

Từ Tuyên Chính Điện đi ra ba người lau lau mồ hôi trên đầu, một thân đều chảy mồ hôi lạnh.

Hộ Bộ thượng thư cùng Công Bộ thượng thư chúc mừng Chử Tầm, Chử Tầm vội vàng đáp lễ, lại thỉnh cầu nói: “Hai vị đại nhân, Thánh Thượng hiện giờ đối ta có nhiều kỳ vọng, Hoàng Hà nửa tháng trời mưa liên tục lại không ai dâng báo triều đình, chuyện này còn thỉnh hai vị đại nhân tạm thời chớ báo cho người khác, ta sợ sẽ rút dây động rừng.”

Chử đại nhân đây là hoài nghi quan địa phương cùng quan lại trong kinh cấu kết, Hộ Bộ thượng thư cùng Công Bộ thượng thư vội vàng gật đầu, “Chử đại nhân yên tâm, mặc dù ngươi không nói, chúng ta cũng là không dám đối với bên ngoài nói ra. Thánh Thượng ý tứ minh bạch, hai bộ chúng ta đều sẽ hảo hảo phối hợp. Chử đại nhân hảo hảo làm, cũng là chú ý an toàn. Chờ ngươi đã trở lại, thi hội cũng đã có kết quả, Chử công tử học thức luôn luôn xuất chúng, có khi đến lúc đó song hỷ lâm môn, hai cha con các ngươi song song nên thăng quan thì thăng quan, nên làm quan liền làm quan.”

Chử Tầm vội vàng khiêm tốn vài câu, ba người nói nói cười cười ra đại nội.

Trong điện.

Điền Phúc Sinh đợi sau khi các đại thần rời đi liền bưng thuốc nấu lên, nước thuốc đen tuyền ở trong chén sứ trắng càng lộ rõ đắng chát, Cố Nguyên Bạch nhìn thoáng qua, bưng chén thuốc lên uống một hơi cạn sạch.

Người đã uống qua nhiều thuốc cũng liền không cảm thấy khổ nữa, Cố Nguyên Bạch lại uống mấy ngụm trà xóa đi vị thuốc trong miệng, phủ thêm áo khoác, đi ra ngoài Tuyên Chính Điện.

Bên ngoài đã tích một tầng tuyết thật dày.

Tuyết đọng trên mặt đất đã được dọn sạch sẽ, phía trên lá cây, còn đọng lại một ít tuyết.

Cố Nguyên Bạch hít vào vài ngụm khí lạnh, trong lòng cũng vui sướиɠ lên, y bước tới dưới tàng cây, dùng tay nắm một nắm tuyết, bất quá qua một lát, bàn tay sống trong nhung lụa liền lạnh đến đông cứng.

Trưởng thị vệ vội vã mà chạy đi lấy tới một bộ bao tay da, Cố Nguyên Bạch cười nói: “Trẫm chỉ là cầm một chút tuyết, nhìn ngươi gấp thành cái dạng gì.”

Trưởng thị vệ khó được nghiêm mặt, “Thánh Thượng, mau đem tuyết ném đi.”

“Được được được,” Cố Nguyên Bạch ném tuyết, đôi tay đều duỗi tới trước mặt trưởng thị về, bất đắc dĩ, “Các ngươi luôn quá mức với cẩn thận.”

Trưởng thị vệ thật cẩn thận mà nắm lấy đầu ngón tay Cố Nguyên Bạch, tinh tế mà cầm khăn tay lau đi tuyết cùng nước đọng trong lòng bàn tay Thánh Thượng. Thánh Thượng làn da kiều nộn, chỉ nắm tuyết trong thời gian ngắn, mười đầu ngón tay đã các nổi lên màu hồng nhạt mê người.

Lòng bàn tay tinh tế, mạch lạc cũng muốn hòa tan ở bên trong da thịt mềm mại, tâm tư trưởng thị vệ cẩn thận, mới có thể không ở trên tay Thánh Thượng lưu lại vết đỏ chà lau.

Chẳng trách người khác chăm sóc tinh tế, một thân Cố Nguyên Bạch thật sự không thể rời khỏi thói quen được người khác tỉ mỉ phụng dưỡng.

Đến khi trong tay không có nước tuyết, trưởng thị vệ cung kính mà buông đôi tay Thánh Thượng ra, lại đem bao tay da tinh tế mà mang lên, màu nâu bao tay che khuất đôi tay trắng bệch, kéo dài tới dưới ống tay áo.

Cố Nguyên Bạch nâng lên tay nhẹ nhàng ngửi, xử lý thật sự sạch sẽ, chỉ có mùi huân hương, y gật gật đầu, cười nói: “Theo trẫm đi ngắm cảnh tuyết.”

Nhưng thời điểm ngắm cảnh, thị vệ không nói tiếng nào, Cố Nguyên Bạch mới cảm thấy bản thân tìm lầm người. Y nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ tới ngày ấy nhìn trúng một nhân tài dư luận.

Hình như gọi là Thường Ngọc Ngôn?

*

Trong phủ Đại Lý Tự thiếu khanh.

Thường Ngọc Ngôn đang sáng tác văn chương, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài thư phòng có động tĩnh, hắn nhíu mày, áp xuống bị cảm giác tức giận, bước nhanh mở cửa: “Các ngươi đang làm gì?!”

Gã sai vặt bên người phụ thân hắn vội vã mà dẫn dắt người đi tới phía bên này, nhìn thấy hắn mở cửa liền cao giọng hô: “Thiếu gia! Thánh Thượng thỉnh ngài tiến cung hầu hạ!”

Thường Ngọc Ngôn tay mở cửa run lên, “Cái gì?”

Người từ trong cung tới còn đang đi theo, gã sai vặt nóng nảy, dẫn đầu chạy tới, thúc giục nói: “Thiếu gia mau thay đổi quần áo, Thánh Thượng còn đang chờ ngài tiến cung thưởng tuyết!”

Thường Ngọc Ngôn nuốt nuốt nước miếng, chỉ cảm thấy vừa hoảng loạn vừa kinh hỉ, hắn vội vàng muốn xoay người thay quần áo, người tới từ trong cung theo sát cũng chậm rãi tiến lên, thấy vậy vội ra tiếng ngăn cản: “Thường công tử không cần phiền toái, này một thân này không phạm lỗi, trước đi theo tiểu nhân cùng nhau tiến cung, miễn để cho Thánh Thượng chờ lâu.”

Thường Ngọc Ngôn hổ thẹn nói: “Quần áo ta toàn mùi mực.”

“Không ngại,” người trong cung vội la lên, “Thường công tử không cần lo lắng, Thánh Thượng sẽ không bởi vậy trách cứ với ngươi.”

Vấn đề đây không phải là trách cứ hay không, vấn đề là hình tượng hắn ở trong mắt Thánh Thượng như thế nào.

Trong lòng Thường Ngọc Ngôn vô cùng phức tạp, nhưng chung quy vẫn là được Thánh Thượng truyền triệu vui sướиɠ chiếm phần lớn, hắn vứt bỏ rối rắm, đang muốn cùng cung nhân rời đi, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng trở về thư phòng, cầm quyển sách để ở trong tay áo rồi lại một lần nữa ra cửa.

Trong cung phái xe ngựa tới, Thường Ngọc Ngôn lên xe ngựa, sau một lúc lâu cảm thấy có chút bực mình, hắn giơ tay xoa mặt, mới phát giác không biết khi nào khuôn mặt đã nóng lên.

Lúc trước kỳ thật Thường Ngọc Ngôn đối với Thánh Thượng cũng không có tôn sùng như vậy.

Tiết Viễn là một con chó săn, Thường Ngọc Ngôn có thể cùng hắn chơi đến dình thành một khối, không kềm chế được bản tính hỗn loạn phóng túng, hắn dám viết mười ba bài thơ đắc tội quyền quý, không phải bởi vì hắn phẫn nộ, cũng không phải hắn yêu quốc thương dân. Mà là bởi vì hắn muốn cùng phụ thân đối nghịch, trừ bỏ vấn đề này, càng quan trọng đó là kiếm một cái thanh danh dễ nghe.

Thường Ngọc Ngôn viết thơ là lo lắng thiên hạ thương sinh, nhưng hắn lại yên tâm thoải mái mà hưởng thụ mỹ tửu mỹ thực, cẩm la tơ lụa, Tiết Viễn cùng hắn cá mè một lứa, nội bộ thối rữa đến có mùi thúi nồng nặc, trên mặt còn tự chính mình làm ra bộ bên diện mạo nạm vàng nạm ngọc.

Loại thanh danh này, đối văn nhân mà nói, có đôi khi so quyền lợi cùng tiền tài còn có tác dụng hơn, thậm chí có thể bảo toàn mạng.

Sát thời điểm khoa cử, văn nhân muốn làm quan liền muốn xây dựng thanh danh cho chính mình, “Nằm băng cầu cá chép”, “Khổng Dung nhường lê” (*) đều là kết quả của văn nhân gia tộc sau lưng truyền bá ra, đây là nguyên tắc của kẻ sĩ gian không cần phải nói đến. Thẳng đến khi Thường Ngọc Ngôn cập quan gia tộc cũng không có giúp hắn tuyên dương thanh danh, Thường Ngọc Ngôn liền đành phải tự chính mình làm.

[(*) Nằm băng cầu cá chép: Vào thời nhà Tấn, mẹ mất sớm. Vương Tường ở với cha, nhưng bị bà mẹ ghẻ rất sâu cay thường kiếm lời nói ra nói vào, khiến cho cha ông ghét bỏ. Nhưng ông không oán ghét bà mẹ ghẻ mà ăn ở rất có hiếu. Mùa đông, nước đóng lại thành băng, bà mẹ ghẻ đòi ăn cá tươi, ông cởi trần trên băng giá để tìm cá. Bỗng nhiên băng nứt đôi ra, có hai con cá chép nhảy lên, ông bắt về làm món ăn cho kế mẫu. Trước lòng hiếu thảo chân thành của đứa con chồng, bà mẹ ghẻ hồi tâm và cha của Vương Tường cũng hết giận, từ đó hai người yêu mến đứa con như vàng.

Khổng Dung nhường lê: Thời xưa, có cậu bé tên là Khổng Dung, khi ông nhường quả lê vào bốn tuổi, đã nhường quả lê to hơn cho anh mình, còn mình nhận lấy quả nhỏ.

Ý nói thanh danh, hành động tốt đẹp]

Có thể mượn tay kẻ quyền quý đem phụ thân hắn châm biếm, đối với Thường Ngọc Ngôn mà nói cũng không có gì không tốt.

Có thể nghĩ, vào lúc này Thánh Thượng tuyên hắn tiến cung hầu hạ, nhất định là hắn thanh danh của hắn có tác dụng lớn. Thường Ngọc Ngôn một bên phỉ nhổ chính mình, một bên lại cảm thấy may mắn.

Nếu hắn không có thanh danh, khả năng Thánh Thượng vĩnh viễn sẽ không liếc mắt nhìn hắn một cái.

Cung hầu hộ giá xe ngựa ở trên đường lộc cộc mà đi tới, người trong kinh thành đều đang xúc tuyết đằng sau, đầu óc Thường Ngọc Ngôn nóng lên, hắn cúi đầu sửa sang lại chính mình rất nhiều lần, cảm thấy vẫn là một thân mực toàn mùi mực, bộ dáng hắn như thế này sao có thể đi gặp Thánh Thượng?

Thường Ngọc Ngôn đảo mắt qua cửa sổ trên xe, mở ra cửa sổ lùa chút gió lạnh để bình tĩnh, thật lâu sau mới vất vả bình tĩnh lại, Thường Ngọc Ngôn lại bỗng nhiên nhìn thấy thân ảnh của nhi tử Hộ Bộ thượng thư Thang Miễn cùng thế tử Bình Xương Hầu Lý Duyên ở đầu hẻm nhỏ chợt lóe ngang qua.

Một người là nhi tử trọng thần một người là thế tử huân quý, cho dù ở trong học phủ quan hệ thân mật, bên ngoài khi cũng hẳn là tránh hiềm nghi đi?

Hơn nữa nếu hắn không có nhìn lầm…… Thường Ngọc Ngôn híp híp mắt, đáng tiếc xe ngựa thoảng qua, hắn chỉ vội vàng nhìn thoáng qua, nhưng nếu không có nhìn lầm, trong tay hai người bọn họ hẳn là cầm hai bức họa?

*

Cố Nguyên Bạch vừa nhìn vừa đi, sau khi mang bao tay bằng da thì không ai ngăn cản y chạm vào tuyết.

Thời điểm Thường Ngọc Ngôn đến, Thánh Thượng cho người xách theo cái bình, chính mình cẩn thận mà đem tuyết trên hoa mai thu thập vào trong bình. Tuyết rơi phía trên hoa mai trải qua một đêm ấp ủ, cũng lây dính hương khí hoa mai, chờ đến sau khi tuyết tan dùng để pha trà, liền có tư vị khác.

Thường Ngọc Ngôn tiến lên hành lễ, khẩn trương nói: “Tiểu tử bái kiến Thánh Thượng.”

“Không cần đa lễ,” Thánh Thượng buông tay xuống, tự mình nâng lên hai tay Thường Ngọc Ngôn, “Lần trước gặp ngươi ngươi liền câu nệ cực kì, hôm nay trẫm đem ngươi gọi tới là vì thưởng tuyết, không cần khẩn trương như thế.”

Cố Nguyên Bạch nắm chặt cánh tay thượng Thường Ngọc Ngôn, liền cảm giác được cơ thể căng cứng dưới quần áo của hắn, không nhịn được mà bật cười nói: “Trẫm thật sự đáng sợ như vậy sao?”

Trên mặt Thường Ngọc Ngôn nóng lên, lặng lẽ giương mắt nhìn xem.

Cố Nguyên Bạch cười dẫn hắn tiếp tục đi đến phía trước, bọn thị vệ đi theo sau cách xa năm bước, các cung nữ tiếp nhận bình, tiếp tục thu thập tuyết trên hoa mai xuống.

Ngày thường, Cố Nguyên Bạch sẽ không mặc long bào, y mặc đều là thường phục, thường phục khiêm tốn thêu hoa văn chìm bên góc áo, thời điểm đi lại dường như có hình rồng hiện lên.

Ở phía sau tóc đen hỗn loạn dính lên là mấy cánh hoa mai điểm tuyết, Thường Ngọc Ngôn thấy được, ánh mắt nhìn nhiều thêm vài lần, lại ngượng ngùng ra tiếng nhắc nhở.

Sau khi dạo xong cảnh tuyết trong cung, Thường Ngọc Ngôn bị Thánh Thượng lưu lại dùng bữa tối. Bữa tối sau khi chấm dứt, mắt thấy muốn đi, Thường Ngọc Ngôn cố lấy lá gan, từ trong tay áo móc ra kia một tập thơ, tuy là giờ phút này, hắn cũng không khỏi cảm thán da mặt của chính mình dày, “Thánh Thượng, đây là tập thơ tiểu tử mấy ngày gần đây sửa sang lại, lấy một số bài thơ cũ trước đó, còn lần trước dạo chơi hoa viên sau khi trở về liền viết ra, nếu là Thánh Thượng không chê, tiểu nhân muốn đem tập thơ này hiến cho Thánh Thượng.”

Một quyển tập thơ hơi mỏng, đây hẳn là vẫn là bản thảo, mặt trên còn có một ít nếp gấp.

Cố Nguyên Bạch đối với khả năng làm thơ của nhân tài dư luận này có hứng thú cực kỳ, nếu là tác phẩm xuất sắc, y tin tưởng sẽ nhanh chóng truyền khắp toàn bộ kinh thành.

Bao tay da lúc trước vào thời điểm dùng cơm đã gỡ xuống, Cố Nguyên Bạch cười lật tập thơ, hai mắt tùy ý nhìn, ý cười càng gia tăng.

So với lúc trước hắn viết mười ba bài thơ châm chọc quyền quý, tác phẩm lần này thật ra đón ý nói hùa người thống trị tại vị là y.

Cố Nguyên Bạch đem tập thơ đưa cho Điền Phúc Sinh thu về, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, bỡn cợt cười, “Ngọc Ngôn cùng đại công tử nhà Tiết tướng quân hẳn là bạn tốt?”

Thường Ngọc Ngôn không rõ nguyên do, cẩn thận gật gật đầu: “Đúng vậy.”

Cố Nguyên Bạch chậm rãi nói: “Mấy ngày trước, trẫm nghe nói Tiết Cửu Dao bị thương hai đầu gối, việc này Ngọc Ngôn có biết không?”

Thường Ngọc Ngôn sửng sốt, cái gì?

Nhìn biểu tình hắn cái gì cũng không biết, Cố Nguyên Bạch nhướng mày, từ từ cười nói: “Chờ Ngọc Ngôn xuất cung, không bằng đi Tiết phủ nhìn một cái. Lại giúp trẫm nhắn với Tiết tướng quân cùng Tiết Cửu Dao nói một câu, nếu bọn họ có yêu cầu, trẫm sẽ phái ngự y trong cung tiến đến Tiết phủ chẩn trị.”

Thánh Thượng thong thả ung dung: “Dù sao cũng là nhi tử của ái khanh trẫm, là tướng tài tương lai của Đại Hằng, nếu xảy ra việc gì ngoài ý muốn, đây thật đúng là tổn thất của Đại Hằng.”