Chương 8

Cuối mùa đông, sĩ tử tụ tập tại kinh thành, đầu xuân năm sau chính là kỳ thi hội do Lễ Bộ chủ trì, nếu Chử Vệ muốn tham gia thi hội lần này, như vậy phụ thân hắn nhất định phải tránh mặt.

Đã nhiều ngày lâm triều đều là tại đàm luận về kỳ thi hội vào đầu tháng ba, Cố Nguyên Bạch cùng chư vị đại thần đã chuẩn bị tốt cho kỳ thi hội, xác định đề mục thi hội gồm kinh nghĩa, sách luận, tính toán, thơ từ, luật pháp cùng tạp văn, chủ khảo thi hội là ba bộ, do quan lớn nhất – nhị phẩm đảm nhiệm, cùng mười tám giám khảo, Lễ Bộ trình lên danh sách để Cố Nguyên Bạch chọn phái đi.

Sau khi lâm triều, Cố Nguyên Bạch liền nắm bắt được danh sách, y cần mau chóng tuyển người tốt, ba ngày sau, những người được tuyển liền sẽ được cấm quân hộ tống tiến vào khóa viện trường thi.

Mỗi người được chọn đều phải có học vấn, hiện tại tuy nói là môn sinh thiên tử, nhưng quan chủ khảo các mùa thi hương, thi hội chung quy đều là “Một tòa chi sư(*)” có tên tuổi, quan chủ khảo kém cũng phải là xuất thân tiến sĩ, được Hoàng Thượng tín nhiệm, ý Cố Nguyên Bạch muốn ai thăng quan tiến chức, chế trụ tay chân ai, đều có thể làm ở đây.

(*) Một tòa chi sư: là thầy của thiên hạ

Chờ y chọn xong người, Ngự Thiện Phòng cũng đưa tới thức ăn, từ sau lần trước ăn một chén mì trộn tương, Ngự Thiện Phòng giống như phát hiện nước chấm có trăm cách dùng bất đồng, bọn họ băm nhỏ thịt vụn trộn với nước sốt, ăn với cơm cực kỳ hợp.

Đã nhiều ngày Cố Nguyên Bạch ăn uống không tốt, Ngự Thiện Phòng bỏ ra nhiều tâm tư thế nào, y cũng chỉ động đũa mấy lần liền ngưng. Phân phó người dọn cơm canh, Cố Nguyên Bạch rửa mặt liền chuẩn bị ngủ trưa.

Phân phó Điền Phúc Sinh sau một canh giờ sau đánh thức y, Cố Nguyên Bạch lâm vào ngủ say, nhưng không nghĩ tới vừa mới ngủ, đã bị lay động kịch liệt đánh thức.

Mở mắt ra liền nhìn thấy trên mặt Điền Phúc Sinh tràn đầy nước mắt, thanh âm run rẩy nói: “Thánh Thượng, Uyển thái phi bệnh nặng.”

*

Ngoại ô Kinh thành.

Cố Nguyên Bạch bước ra khỏi căn phòng nồng nặc mùi thuốc, nhìn thân cây héo rũ lẻ loi trong sân, trong mắt có chút khô khốc.

Bên người là Điền Phúc Sinh và cung hầu đã che mặt khóc thút thít, ngự y đi theo Thánh Thượng đứng bên trái, nhỏ giọng mà nói kết quả chẩn bệnh.

Uyển thái phi, là phi tần tiên đế sinh thời.

Cũng là muội muội của mẫu phi Cố Nguyên Bạch.

Mẫu phi Cố Nguyên Bạch mất sớm, mẫu tộc vì giữ gìn Cố Nguyên Bạch, liền đưa Uyển thái phi vào cung, Uyển thái phi muốn đem Cố Nguyên Bạch coi là nhi tử thân sinh, tự mình uống tuyệt tử dược, từ đó về sau cả đời đều chỉ vì lót đường cho Cố Nguyên Bạch.

Cái chết của mẫu phi Cố Nguyên Bạch rất kỳ lạ, cũng là Uyển thái phi bên trong hậu cung đi bước một điều tra chân tướng rõ ràng, nàng thay y trả thù cho mẫu phi, bất luận là tiểu hoàng đế lúc trước, hay là Cố Nguyên Bạch hiện tại, đều đem Uyển thái phi coi như mẹ đẻ đối đãi.

Sau khi tiên đế băng hà, Cố Nguyên Bạch nghĩ rằng sẽ để Uyển thái phi ở lại trong cung mà tận hiếu, nhưng Uyển thái phi quyết ý ra cung, nàng không nghĩ tới sẽ chết ở trong đại nội hoàng cung.

Cố Nguyên Bạch đem nàng dời đến này biệt viện, tỉ mỉ cung cấp bảo dưỡng nhưng vẫn không thắng nổi thời gian trôi đi.

Uyển thái phi già rồi, không có lòng dạ, nàng muốn chết.

Cố Nguyên Bạch nhìn bầu trời xám xịt, trái tim giống như bị một bàn tay vô hình nắm chặt, chóp mũi lên men, trong mắt lại khô khốc.

“Đi thôi.”

Xe ngựa ở trên đường xóc nảy phập phồng, biệt trang dần dần đi xa, Điền Phúc Sinh đã lau đi nước mắt giàn giụa, trong lòng lo lắng lại cẩn thận mà ở trên xe hầu hạ Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch dựa vào ở trường kỷ phía trên, nhìn cảnh vật ngoài xe ngựa phát ngốc, thẳng đến xe ngựa tiến vào kinh thành, y mới kêu dừng, xuống xe ngựa, tự mình hướng hoàng cung mà đi.

Kinh thành ở dưới chân thiên tử, dân cư đông đúc phồn hoa, có mấy tiểu hài tử giơ đồ chơi làm bằng đường vui cười từ một bên chạy qua, Cố Nguyên Bạch ngừng chân, nhìn mấy tiểu hài đồng.

Nam nhân một thân vải bố làm việc ở trên đường phố, nữ nhân cần cù vất vả làm việc nhà, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, đều ở vì sống qua ngày lành mà bận rộn.

Nhưng mà càng nhiều hơn là cử nhân sĩ tử tập trung thành đoàn người đọc sách, thư quán trà lâu, nơi nơi đều là sĩ tử tiến kinh tham gia kỳ thi hội, bọn họ hoặc kích động hoặc thấp thỏm, lớn tiếng đàm luận đã sắp đến thi hội.

Cố Nguyên Bạch không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, thị vệ cùng với cung nhân ở phía sau bảo hộ y cũng không biết y suy nghĩ cái gì.

Bọn họ chỉ là trầm mặc mà đi theo vị thiên tử tuổi trẻ này, cảnh giác nhìn xung quanh.

Trong kinh thành đại quan quý nhân nhiều như lông trâu, đoàn người Cố Nguyên Bạch vẫn chưa khiến cho nhiều người chú ý. Cố Nguyên Bạch thu hồi tâm tư, bước chân tiếp tục đi đến phía trước, nhưng mà vừa bước ra ngoài hai bước, một mảnh tuyết rơi bỗng nhiên từ trước mắt y bay xuống.

“A! Cha tuyết rơi!”

“Tuyết rơi!”

Chung quanh vang lên một tiếng hài đồng vui sướиɠ kêu lên, Cố Nguyên Bạch bật cười lắc lắc đầu, Điền Phúc Sinh vội vàng vì y phủ thêm áo lông chồn, “Lão gia, lên xe ngựa đi?”

“Lại đi một hồi,” Cố Nguyên Bạch nói, “Ta cũng đã lâu chưa từng gặp qua cảnh tuyết ở kinh thành.”

Kinh thành tháng hai tuyết bay phất phới như lông ngỗng, trưởng thị vệ vì Thánh Thượng mà bung dù, bông tuyết trắng xóa rơi xuống tán dù, có mấy bông tuyết bị gió thổi qua rũ xuống tóc đen của Thánh Thượng.

Bọn họ đi qua tửu lầu quán trà, trên Trạng Nguyên Lâu, Tiết Viễn dựa gần cửa sổ cầm bình rượu, cúi đầu một cái liền nhìn thấy đoàn người.

Khuôn mặt Thánh Thượng bị che lấp ở dưới dù, nhưng khuôn mặt Điền Phúc Sinh cùng trưởng thị vệ lại quen thuộc vô cùng, Tiết Viễn quơ quơ rượu, đem bàn tay hướng ra ngoài cửa sổ, chờ khi đoàn người đi qua cửa sổ chỗ hắn, năm ngón tay nhất thời buông ra.

“Răng rắc ——”

Bình rượu rớt xuống đất cách phía sau Cố Nguyên Bạch không xa, bọn thị vệ tức khắc căng chặt thân thể, hung hãn mà hướng lên trên lầu nhìn qua.

Cố Nguyên Bạch đẩy dù ra, tầm mắt không có che đậy ngước lên nhìn phía trên, cửa số lầu hai tùy ý lộ ra một cánh tay, không cần suy nghĩ nhiều, Cố Nguyên Bạch liền biết đây chính là chủ nhân của cánh tay ném bình rượu này xuống thiếu chút rớt trúng y.

Cố Nguyên Bạch khóe môi gợi lên, thanh âm lạnh băng như tuyết hoa, “Đem hắn mang xuống dưới.”

Sau một lát, Tiết Viễn người đầy mùi rượu đã bị bọn thị vệ mang xuống Trạng Nguyên Lâu, bông tuyết phiêu phiêu dương dương, bay múa càng thêm lợi hại, dù cũng đã không còn tác dụng nhiều, Cố Nguyên Bạch cho trưởng thị vệ thu hồi dù, một mình đứng ở trong gió lạnh một hồi, trên người đã nhiễm không ít tuyết trắng.

Tiết Viễn bị đưa tới bên người Cố Nguyên Bạch, Cố Nguyên Bạch nhìn thấy là hắn, tiếp tục cười: “Thì ra là công tử nhà Tiết tướng quân.”

Điền Phúc Sinh nói: “Lão gia, muốn đem Tiết công tử đưa về trong phủ Tiết tướng quân hay không?”

Trong khi bọn họ đang nói chuyện, Tiết Viễn đã tỉnh rượu, nâng mặt nhìn Cố Nguyên Bạch một hồi, mới nói: “Thánh Thượng?!”

Cố Nguyên Bạch lẳng lặng mà nhìn hắn, trên tóc, trên áo lông chồn, thậm chí trên lông mi đều có tuyết rơi xuống, tuyết rơi dừng ở trên người thế nhưng không có lập tức hòa tan. So với y, trên người Tiết Viễn vô cùng sạch sẽ, những bông tuyết còn chưa rơi xuống cũng đã bị nhiệt khí trên người hắn làm bốc hơi hóa thành nước.

Nhìn thấy cảnh này, tâm tình Cố Nguyên Bạch càng thêm không tốt.

Nhìn tên đế vương trong tương lai sẽ cướp lấy chính quyền của y, so với y còn khỏe mạnh gấp trăm lần làm sao có thể bảo trì tâm tình tốt.

Tiết Viễn người này chính là một con chó gặp người liền cắn, bình thường không sủa nhưng tàn nhẫn hung mãnh, đạo đức cực thấp, trong mắt chỉ có du͙ƈ vọиɠ cùng quyền lực. Hắn giỏi mang binh, nhưng thần tử như vậy giống như là đao sắc không chuôi, nếu người khác muốn dùng hắn, phải chuẩn bị tốt tự chính mình chém đứt một bàn tay.

Là Chử Vệ Cố Nguyên Bạch dám lừa dối, Tiết Viễn không được.

Cố Nguyên Bạch nhìn đến mảnh vỡ bình rượu rơi đầy đất nói, “Đây là có chuyện gì?”

Tiết Viễn tươi cười, mùi rượu trên người nồng nặc, hắn nhìn qua mấy mảnh vỡ, giả vờ hoảng hốt, “Rượu của ta như thế nào lại ở đây?”

Điền Phúc Sinh che mũi lại, hạ giọng nói nói: “Lão gia, Tiết công tử hẳn là say rượu.”

Cố Nguyên Bạch bỗng nhiên cười, đi đến bên cạnh mảnh sứ đứng yên, người áp giải Tiết Viễn cũng mang theo Tiết Viễn đi tới, biểu tình Tiết Viễn thả lỏng, hai chân đi chầm chậm, nhìn không giống như những thị vệ đó áp giải người, mà như là hầu hạ ở bên cạnh.

Bông tuyết bay xuống đến mũi, vừa lúc một trận ngứa dâng lên, Cố Nguyên Bạch thấp ho khan vài tiếng, nói giọng khàn khàn: “Quỳ xuống đi.”

Hai tay thị vệ dùng sức đè nặng Tiết Viễn, vững chắc mà đem hai đầu gối Tiết Viễn ấn xuống mặt đất đầy mảnh sứ sắc nhọn.

Tảng lớn mảnh sứ đâm vào thịt, máu tươi nháy mắt thấm qua quần chảy ra mặt đất, bông tuyết bay tới rớt trên máu, nhanh chóng bị hòa tan thành nước, làm máu trên mặt đất lan tràn càng mau.

Trên mặt Tiết Viễn bỗng chốc dâng lên lệ khí, âm trầm không ngừng mà ngẩng đầu nhìn Cố Nguyên Bạch.

Cố Nguyên Bạch nhìn hắn ôn nhu cười, đột nhiên duỗi tay túm chặt tóc của hắn, cúi đầu ở bên tai Tiết Viễn gằn từng chữ: “Tâm tình Trẫm hôm nay thật không tốt, Tiết tiểu công tử, đừng cho trẫm cơ hội làm mẫu thân ngươi thương tâm muốn chết, nghe hiểu chưa?”

Tiết Viễn bị bắt nâng lên cằm, hàm dưới căng chặt thành một đường cong kịch liệt, da đầu bị túm đến tê dại, hai chữ “Mẫu thân” truyền vào trong tai hắn, hắn âm âm trắc trắc cười lạnh nói: “Cửu Dao đã biết.”

Cửu Dao là tên tự của Tiết Viễn.

Cố Nguyên Bạch: “Thực ngoan.”

Y buông lỏng tay ra, Tiết Viễn hơi nghiêng đầu, nhìn sắc môi tái nhợt mỉm cười của tiểu hoàng đế rời khỏi bên tai hắn, đau đớn trên đầu gối dần dần thối lui, nhưng toàn thân Tiết Viễn đã nổi lên cơn nóng.

Hắn cúi đầu nhìn vết thương trên đầu gối, nhếch môi âm u cười gằn. Chờ Thánh Thượng cùng đoàn người đã rời đi, Tiết Viễn mới chống tay đứng lên, khập khiễng mà hướng Tiết phủ trở về.

*

Chyện đầu tiên sau khi Cố Nguyên Bạch hồi cung chính là sai người Giám Sát Xử thừa dịp Tiết phủ tuyển người liền tìm cơ hội trà trộn vào.

Quả nhiên như y sở liệu, sau khi Tiết Viễn hồi phủ liền tiến hành thanh tẩy người trong phủ, đem kẻ có khả năng là tai mắt tất cả đều bán đi, lại thu nhập một ít người thân thế sạch sẽ tiến vào trong phủ.

Tiết Viễn cùng Chử Vệ là hai nam chính tự nhiên là nơi làm Cố Nguyên Bạch chú ý nhiều hơn, nhân thủ ẩn núp ở trong Tiết phủ có mười hai người, lần này bị rửa sạch bảy người, còn có năm người giữ lại, có lẽ có thể mượn cơ hội này mọc rễ nảy mầm, chờ đợi liền biến thành cây đại thụ che trời.

Cố Nguyên Bạch đối với kết quả này vẫn là rất vừa lòng.

Một đường trời tuyết hồi cung, khi trở lại cung điện giày đã ướt, Điền Phúc Sinh vì Cố Nguyên Bạch cởi giày vớ khi nhịn không được nhắc mãi: “Thánh Thượng, bảo trọng long thể a.”

Cố Nguyên Bạch cúi đầu nhìn thoáng qua giày, cười nói: “Ướt a.”

Điền Phúc Sinh cùng bọn thái giám cung nữ công việc lu bù lên, chờ rốt cuộc đem thân thể Thánh Thượng làm cho sạch sẽ không có một chút lạnh lẽo, mới đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thánh Thượng ngồi ở mép giường, thái giám đem nước ấm ngâm chân đi vào, ngoài cửa sổ sắc trời đã tối tăm, trong tẩm cung thắp đèn sáng như ban ngày.

“Uyển thái phi thân thể không khỏe,” Cố Nguyên Bạch nhẹ giọng thở dài, “Ngự y nói với trẫm, sợ là kéo dài không qua hè.”

Điền Phúc Sinh ấn bả vai Thánh Thượng, “Thánh Thượng, Uyển thái phi không muốn ngài khổ sở.”

“Trẫm biết,” Cố Nguyên Bạch, “Nàng sợ trẫm lo lắng.”

“Đúng là nguyên nhân này, Thánh Thượng, Uyển thái phi thấy ngài có thể khỏe mạnh, lão nhân gia người mới có thể cao hứng trong lòng.”

Cố Nguyên Bạch không nói, đầu vai thả lỏng sau, cho Điền Phúc Sinh dẫn người lui xuống, y muốn một mình một người lẳng lặng.

Y cũng mới vừa bắt đầu, vừa mới đem triều đình khống chế ở trong lòng bàn tay.

Thiên hạ còn có rất nhiều việc chưa làm, còn có rất nhiều việc yêu cầu thời gian ba bốn năm thậm chí mấy chục năm để nghiệm chứng.

Uyển thái phi lo lắng y, là lo lắng y sẽ oán trách thân thể của mình.

Nhưng kỳ thật, đối với duyên cớ có thêm một sinh mạng, Cố Nguyên Bạch thật sự biết ơn, huống chi mạng này giúp y lãnh hội kiến thức chưa bao giờ gặp qua.

Sắp ngủ, Cố Nguyên Bạch nghĩ tới Tiết Viễn cùng Chử Vệ.

Y không có ý nghĩ nhằm vào này hai vai chính, dù không có Tiết Viễn, cũng sẽ có Vương Viễn, Lý Viễn…… Nguyên nhân có thể khiến cho hoàng vị lay động chính là bản thân hoàng đế làm không tốt.

Sinh mệnh y đã định trước, nhưng bất luận là Tiết Viễn hay là Chử Vệ, bọn họ là vai chính trong sách, nhất định có thể đem Đại Hằng phát triển thịnh thế. Có lẽ có thể kế thừa ý chí của y, đem mọi việc y muốn làm hoàn thành.

Nhưng Tiết Viễn quá mức vô lễ, muốn thuần phục tên chó điên này, Cố Nguyên Bạch còn cần ngẫm lại biện pháp.

Như thế nào có thể khiến cho hắn nghe lời?

Đem hắn dọa sợ, cho hắn biết đau?