“Nguyên Bạch, đây là ta mới mang từ ngoài ruộng về, cầm đi ăn đi.”
Trần thẩm mang theo một rổ rau quả cùng đồ ăn tới nhà, bà là bạn thân của mẹ Ứng Nguyên Bạch. Sau khi mẹ Ứng qua đời, bà thường xuyên qua nhà chiếu cố Ứng Nguyên Bạch.
Mấy ngày không thấy Ứng Nguyên Bạch ra ngoài, Trần thẩm lại nghe nói Ứng Nguyên Bạch bị bệnh nan y, lo lắng hắn xảy ra chuyện, liền lấy cớ đưa đồ ăn đến xem tình huống.
Thấy Ứng NGuyên Bạch vẫn khỏe mạnh bình thường, Trần thẩm đem giỏ đồ ăn đặt trên bàn, chợt để ý Ứng Nguyên Bạch đang tưới nước cho đậu giá.
“Con đây là đang làm giá à?” Trần thẩm tuy chưa tự làm đậu giá bao giờ nhưng đã từng xem qua người khác làm.
Ứng Nguyên Bạch gật đầu.
Nhìn thấy Ứng Nguyên Bạch trồng đậu giá, Trần thẩm nhẹ nhàng thở phảo. Vẫn còn làm việc chứng tỏ tâm trạng vẫn ổn.
“Con trồng nhiều đậu giá vậy, ăn không kịp liền già mất, bỏ phí mất bao nhiêu.”
“Thím, con không phải trồng để ăn mà là để bán.” Ứng Nguyên Bạch nói.
“Nếu để bán thì có hơi ít, không đủ đậu nành sao? Để ta mang sang cho.” Trần thẩm nói.
“Không phải thiếu, con trước trồng thử một ít lấy kinh nghiệm.” Ứng Nguyên Bạch.
“Cũng đúng, con chưa làm đậu giá bao giờ, bây giờ thử chút, đợi quen tay thì trồng nhiều đỡ lãng phí.” Trần thẩm nói.
Buổi tối sau khi trở về từ Ứng gia, Trần thẩm nói với Phương Kiến Quốc về chuyện của Ứng Nguyên Bạch, cảm thán: “ Đứa nhỏ Nguyên Bạch này mệnh cũng khổ thật. Người ta nói khổ tận cam lai, đứa nhỏ này chịu bao nhiêu khổ rồi, giờ lại mắc phải bệnh nan y. Hôm nay ta qua nhà đưa ít đồ ăn, thấy nó đang trồng đậu giá, nói là muốn đem đi bán.”
“Haizz, ông nói xem có phải do tiền chữa bệnh quá lớn, đứa nhỏ đó không có đủ tiền nên mới phải bán đậu giá không? Bằng không sinh viên loại giỏi Thiên Đại như nó sao phải làm việc như vậy để kiếm tiền.” Trần thẩm kéo kéo vạt áo Phương Kiến Quốc.
“Bà quản nhiều như vậy làm gì.” Phương Kiến Quốc không kiên nhẫn nghe hết lời Trần thẩm, “Nghe nói lúc trước nó làm trong công ty lớn, lương mỗi tháng cũng phải vài vạn. Mới về thôn không bao lâu, làm sao tiêu hết tiền nhanh vậy được.”
“Bà đừng chỉ biết lo chuyện bao đồng, không nghĩ đến Vĩnh Minh sao. Phòng ở còn chưa tìm được, bạn gái nó nói không tìm được liền chia tay. Bà có thời gian quản chuyện linh tinh, còn không bằng suy nghĩ xem làm sao kiếm tiền gửi Vĩnh Minh.”
Trần thẩm bị lời nói của Phương Kiến Quốc làm cho tức giận, hơi liếc ông nói: “Ông ý kiến gì chứ. Tôi cùng mẹ Nguyên Bạch thân với nhau bé, nhìn đứa nhỏ kia lớn lên cũng coi như nửa người thân, giờ nó không cha không mẹ, còn mắc bệnh, tôi quan tâm chút còn không được sao.”
“Được được được, bà cứ việc quan tâm, tôi đi ngủ.” Phương Kiến Quốc kéo chăn che đầu.
“Thời gian nhanh chóng trôi đi, thoáng chốc đã qua hai ngày. Ứng Nguyên Bạch vô cùng vui mừng kiểm tra đậu giá, vì được đặt trong phòng nên cũng được hệ thống tẩm bổ.
“Đậu giá bình thường ba, bốn ngày mới mọc ra được vài centimet, mà đậu giá Ứng Nguyên Bạch trồng đã dài khoảng bảy, tám centimet, đủ lớn để đem đi bán được rồi.
Ứng Nguyên Bạch lật một lớp vải xô lên, xem xét.
Lá mầm vàng nhạt đáng, bóng mượt, thân giá trắng béo tròn, trắng như tuyết. Nhìn qua đã thấy chất lượng tốt hơn nhiều so với loại đậu giá trên thị trường. Ứng Nguyên Bạch tin tưởng, nếu lấy giá thông thường bán ra, đậu giá này vừa xuất hiện liền bị mua sạch, tuyệt đối là cung không đủ cầu. Thế nhưng bán giá mười nguyên, thực sự quá cao.
Cũng may Ứng Nguyên Bạch đã nghĩ ra biện pháp. Nhìn chỗ đậu giá trước mặt, Ứng Nguyên Bạch quyết định đem đi xào nếm thử xem mùi vị ra sao, dù sao phương pháp hắn nghĩ ra cũng yêu cầu khá cao đối với hương vị.
Ứng Nguyên Bạch lấy một ít đậu giá ra khỏi rổ.
Khi hắn vừa mở nắp thùng gạo, gà trong nhà nháy mắt xông đến tìm thứ có mùi vị thơm ngon kia. Tuy chưa lần nào thành công nhưng gà mái nhỏ vẫn kiên trì không ngừng.
Ứng Nguyên Bạch không khỏi bội phục sự kiên trì của chúng nó, thế nhưng lần này hắn có thể cho chúng nó ăn chút ít.
Ứng Nguyên Nguyên Bạch rửa qua đậu giá, rồi ném phần rễ cùng vỏ mầm ra sân.
Mấy con gà lập tức ùa lên, tranh đoạt mổ xuống, tốc độ so với lúc ăn thóc buổi sáng nhanh hơn không chỉ một chút.
Ứng Nguyên bạch thậm chí còn nhìn thấy mấy con chim nhỏ cũng sà xuống, xen lẫn vào đàn gà tranh đoạt thức ăn.
Khả năng nấu ăn của Ứng Nguyên Bạch cũng chẳng ra sao nhưng vẫn làm được mấy món đơn giản như giá xào. Chỉ cần cho dầu cải vào xào chung với đậu giá, thêm chút gia vị, cuối cùng thêm hành lá vào là hoàn thành.
Ngồi vào bàn ăn, Ứng Nguyên Bạch ngửi thấy mùi hương thoang thoảng, cực kỳ thanh, không chút vị khó chịu. Xem ra kĩ năng nấu nướng của hắn cũng không phải quá tệ.
Ứng Nguyên Bạch kỳ thật chỉ nấu qua loa, thế nhưng đậu giá tuy không được chế biến cẩn thận nhưng vẫn mềm mượt, mọng nước. màu vàng nhạt của mầm cùng trắng của thân giá trộn lẫn vào nhau, điểm thêm chút hành lá xanh, nhìn phá lệ ngon miệng.
Ứng Nguyên Bạch trực tiếp gắp một đũa đậu giá lên, bỏ vào miệng, đôi mắt bỗng chốc mở to.
*giá xào: