Chương 6.1

Phương Nhã Lan khi tiến lại liền thấy được bảng giá, chỉ vào đó, nói: “Không được đâu, đậu giá này mỗi người chỉ được mua tối đa một cân.”





Lượng Lượng: “Một cân là nhiều ít a?”





Phương Nhã Lan nói: “Như trưa nay nhà của chúng ta ăn là một cân đậu giá.”





Lượng Lượng nhớ tới bữa trưa, cảm thán: “Một cân thì ít quá, không đủ ăn.”





“Thế nhưng chúng ta có……” Lượng Lượng vừa nói vừa đưa tay đếm đếm “Tổng cộng có bốn người, có thể mua bốn cân đậu giá liền.”





“Tiểu ngốc nghếch, con quên tính chính mình rồi.” Phương Nhã Lan cười xoa xoa đầu nhỏ của nhóc.





“Vậy là mua được những năm cân.” Lượng Lượng ánh mắt sáng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Ứng Nguyên Bạch, “Thúc thúc, con muốn mua năm cân đậu giá.”





Nói xong, Lượng Lượng mới nhớ tới chưa kịp hỏi ý kiến người lớn, do dự quay đầu lại: “Con có thể mua nhiều như vậy không?”





Bốn làm sao có thể để nhóc thất vọng. Tuy đậu giá này có hơi đắt nhưng giữa trưa đã được nếm qua hương vị, với chất lượng như vậy, giá tiền cũng không phải quá cao.





“Đâu chỉ có năm người, con còn quên không tính ba ba con hở. Mẹ vừa gọi điện thoại rồi, ba con nói sẽ nhanh chóng đến đây.” Phương Nhã Lan nói, lại nhìn về phía Ứng Nguyên Bạch, “Anh Ứng, em muốn sáu cân đậu giá.”





“Ở đây có năm người, chỉ có thể mua năm cân.” Ứng Nguyên Bạch nói.





“Ba ba con sắp tới đây rồi, là sáu người.” Lượng Lượng giúp mẹ mình giải thích.





“Không ở chỗ này liền không thể tính. Như con nói ba ba con sắp tới, vậy những người khác nói có mười mấy người quen lập tức sẽ đến đây. Mấy người như vậy phải tính sao?” Ứng Nguyên Bạch nhướng mày.





Lượng Lượng có hơi không hiểu, nhưng biết Ứng Nguyên Bạch đại ý là nói ba ba nhóc chưa tới thì không thể tính, có chút ủ rũ cúi đầu.





Đới Thần nguyên bản còn ở do dự, thấy một nhà Phương Nhã lan vừa tới đã một hơi muốn mua liền sáu cân đậu giá, mà Ứng Nguyên Bạch tổng cộng cũng chỉ bán mười bốn cân. Nếu cứ kéo dài như vậy y liền hết phần.





Đới thần nhanh chóng gọi điện cho mấy đồng nghiệp vẫn còn đang tăng ca.





“Này, mau đến đây, tôi mời cậu ăn BBQ. Đúng, cậu muốn ăn gì cũng được nhưng mau chóng đến đây hỗ trợ tôi mua cái này. Nhanh đi, mỗi người chỉ được mua một cân thôi, còn giới hạn. Xong việc tôi nhất định mời cậu ăn một bữa, thật sự không lừa cậu đâu. Nhanh đến đi, người khác sắp mua hết mất rồi.”





Một hơi nhờ cậy gọi đồng nghiệp tới. Đới Thần nhìn số đậu giá đã giảm bớt năm cân, hiện tại chẳng còn bao nhiêu liền cắn cắn môi, gọi thêm mấy người đồng nghiệp mời họ đi ăn thuận tiện mua đậu giá giúp y.





Mãi mới lôi kéo được thêm mấy người nữa đến, Đới Thần không khỏi cảm thấy may mắn vì tuy có rất nhiều người vây xem nhưng không có ai có ý định tiến lên mua.





Tình huống Đới Thần cũng có thể hiểu được, giá cả người bán đưa ra thật cao hơn rất nhiều so với thông thường.





Ứng Nguyên Bạch nhíu mày, hắn hiểu Đới Thần thật sự muốn mua nhưng hành vi của y sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến nhiệm vụ của mình.





Nhớ đến bản thân còn lại chín cân đậu giá, Ứng Nguyên Bạch trước xào một chút, sau đó chia ra các đĩa nhỏ, lại cầm lấy bút viết thêm lên trên bảng một dòng chữ: “Người mua có thể ăn thử miễn phí.”





Ăn, sau đó khen đậu giá, sau đó mua đậu giá, Ứng Nguyên Bạch cảm thấy như vậy chắc cũng tính là được khen ngợi đi.





“Ông chủ, sao anh lại viết thêm cái này?” Đới Thần nhìn thấy hành vi của Ứng Nguyên Bạch liền cảm thấy không ổn. Mấy đồng nghiệp y tìm đến toàn là mấy người ham ăn, nếu không sao có thể bị một bữa BBQ gọi đến. Nếu thực sự để bọn họ ăn thử, ai biết mấy người đó có thể đoạt luôn đậu giá của y không.





“Tôi thích nghe người ta khen đậu giá tôi trồng.” Ứng Nguyên Bạch nhàn nhạt nói.





Đới Thần lập tức minh bạch ý nghĩ của Ứng Nguyên Bạch.





Mà bên cạnh, Phương Nhã Lan nghe được lời này, buột miệng thốt lên: “Đậu giá này hương vị thực tốt, ăn đặc biệt ngon.”





“Con cũng thích ăn, đậu giá này hương vị tuyệt lắm.” Lượng Lượng cũng khen cùng.





“Xác thật ăn ngon, là đồ ngon.” Ông Đinh cất lời.





“Hiện tại khó tìm được đậu giá ngon như thế, cả nhà đều thích.” Bà Đinh nói theo.





“Đậu giá đặc biệt tươi mát, ăn ngon.” Trần thẩm cười, khen một câu.





Ứng Nguyên Bạch liền nhìn trên hệ thống, thanh tiến độ từ 1 nhảy đến 6. Nhiệm vụ chi nhánh xem như hoàn thành hơn nửa.





“Cảm ơn.” Ứng Nguyên Bạch nghiêm túc nói lời cảm tạ.





Hai ông bà Đinh vốn dĩ chỉ phụ họa theo tôn tử nói vài câu khen, thấy Ứng Nguyên Bạch nghiêm túc cảm ơn, cũng có chút ngượng ngùng.





“Chàng trai, đậu giá cậu trồng thực sự ăn ngon, cũng không phải chúng tôi thổi phồng.”





Mọi người vây xem thấy tình cảnh như vậy đều cảm thấy không thể tin nổi. Cuối cùng có người không nhịn được, chen qua đám đông đi đến trước sạp.





“Ông chủ, cái này ăn không mất tiền đúng không?”





“Không cần tiền, nhưng chỉ có thể ăn một phần.”





Một phần mà Ứng Nguyên Bạch nói chỉ có mấy cọng đậu giá. Người hỏi chuyện kia thấy suất ăn thử, khóe miệng hơi co rút, hỏi: “Chỉ một ít như vậy làm sao nếm được hương vị? Có thể ăn nhiều thêm chút không?”





Thấy đối phương không có ý định cho thêm, người kia đành bỏ mấy cọng đậu giá ít ỏi kia vào miệng, nhai nhai mấy cái.





Có người hỏi: “Hương vị như thế nào vậy người anh em?”





Người nọ không có trả lời, khuôn mặt lạnh nhạt, chau mày lại. Thấy vậy, mấy người xung quanh đều cho rằng đậu giá này ăn không ngon như mấy người trước nói hoặc là có mùi lạ.

Thanh niên kia hướng mấy người bạn mình vẫy vẫy tay gọi bọn họ lại. Mấy người bạn kỳ quái đi qua, tưởng rằng thanh niên muốn tìm Ứng Nguyên Bạch gây phiền toái, vừa định khuyên, liền nghe được đối phương cùng Ứng Nguyên Bạch nói: “Ông chủ, tôi ở đây có ba người, cho bốn cân đậu giá. Đây là bốn mươi nguyên, anh lấy giúp tôi.”