chương 5

“Được rồi, đừng nói nữa, không phải khi nãy đã đồng ý để Lượng Lượng hôm nay không cần ăn đậu giá sao.” bà Đinh mở miệng, Phương Nhã Lan cũng không tiện nói thêm gì nữa.

Bà Đinh trực tiếp gắp mấy đũa đậu giá cho ông Đinh, cũng tự gắp cho mình vài đũa. Bọn họ nhanh ăn hết đĩa đậu giá này, khi đó Phương Nhã Lan sẽ không còn lải nhải ép cháu trai yêu quý của bà ăn món nó không thích nữa.

Ông Đinh kỳ thật cũng không thích ăn đậu giá, nhưng là đồ ăn đã để vào trong bát, ông cũng đành phải ăn.

Miễn cưỡng gắp mấy cọng đậu giá lên cho vào miệng, ông Đinh mở to đôi mắt.

Cái ông vừa ăn là đậu giá sao?

Hiện tại đậu giá đều ăn ngon như vậy à?

Ông Đinh nhanh chóng giải quyết chỗ đậu giá trong bát, nhịn không được liền vội vã đưa đũa đến đĩa giá xào trên bàn. Bà Đinh chưa kịp ăn, thấy một màn dị thường như vậy thì giật mình. Trước giờ ông Đinh không thích ăn đậu giá, bà khi nãy gắp xong mới nhớ ra. Nhưng hiện tại nhìn biểu hiện của chồng nào giống như không thích ăn?

Bà Đinh ăn một miếng đậu giá, tức khắc minh bạch ông Đinh vì sao lại

có biểu hiện như vậy.

Mắt thấy đĩa đậu giá xào đã gần hết, bà Đinh nhanh tay ngăn lại đũa của chồng, nói với cháu trai: “Lượng Lượng, đậu giá thật sự ăn ngon lắm, con ăn thử xem.”

Ông Đinh phụ cũng nhớ tới, một bàn năm người chỉ có Lượng Lượng chưa được nếm thử, trong đĩa còn lại cũng không nhiều, liền thu đũa lại cùng vợ mình khuyên Lượng Lượng.

Người lớn trong nhà đều nói đậu giá kia ăn rất ngon, ngay cả ông nội ngày thường không thích ăn cũng nói vậy làm cho Lượng Lượng có hơi dao động. Nhóc nhìn ông Đinh, do dự hỏi: “Ông nội, cái này thực sự ăn ngon sao? Ông không lừa con chứ?”

“Thật sự ăn ngon. “ Ông Đinh gật đầu.

“Vậy con ăn thử một chút, một chút thôi nha.” Lượng Lượng khoa tay múa chân, cường điệu cường điệu nói sau đó liền gắp mấy cọng đậu giá, hít một hơi rồi nhắm mắt nhắm mũi cho vào miệng.

Bốn người lớn đều nhìn nhóc, chợt thấy đôi mắt Lượng Lượng mở lớn, miệng còn không quên nhấm nuốt.

Lượng Lượng vừa định gắp thêm liền phát hiện đậu giá chỉ còn không nhiều: “Vừa nãy không phải là một đĩa rất đầy sao?”

Nhóc nhớ rõ khi vừa đem lên còn là một đĩa đầy ắp sắp tràn cả ra ngoài, hiện tại lại chỉ còn chừng này, liền không nhịn được trở nên không vui.

Ông Đinh xấu hổ ho nhẹ, vừa rồi ông gắp ăn không ít.

“Chúng ta đều không ăn nữa, con nhanh ăn đi, còn kha khá mà đủ cho con ăn.” Bà Đinh vươn đũa xếp xếp lại, cọng giá chồng lên nhau nhìn nhiều hơn chút.

Nhưng chừng này so với đĩa đầy ắp khi nãy thì ít đến đáng thương.

Lượng Lượng hốc mắt đỏ lên, nhìn chút đậu giá trước mặt hối hận thiếu chút nữa khóc luôn.

Mấy người lớn vội vàng an ủi nhóc. Bà Đinh không nhịn được oán trách chồng, trong số bốn người, ông Đinh là người ăn nhiều nhất.

“Ông khi nãy ăn nhiều như vậy làm gì?”

Đinh phụ nghẹn lời, chẳng lẽ có đồ ăn ngon như vậy ông không được ăn nhiều chút sao, huống hồ khi nãy là bà Đinh gắp cho ông mà.

Bốn người dỗ dành một lúc, Lượng Lượng mới ôm bát lên, một miếng cơm lại kèm một miếng giá ăn kèm.

“Không phải thấy ngon ư, sao con không ăn nhiều thêm chút?” Phương Nhã Lan hỏi.

“Đậu giá ít quá, con còn muốn để dành tới buổi tối ăn.” Lượng Lượng cúi đầu nói, “Còn phải chừa cho ba ba một chút.”

Những lời này làm mọi người trầm mặc, Trần thẩm cất tiếng đánh vỡ sự yên lặng.

“Không sao, con cứ ăn hết đi. Tới chiều tối lại mua thêm, chúng ta lại ăn đậu giá xào được không?”

“Thật vậy ạ?” Lượng Lượng kinh hỉ ngẩng đầu, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Trần thẩm.

“Đương nhiên, bà ngoại có bao giờ lừa con không, chính miệng thúc thúc bán đậu giá nói với bà như vậy.” Trần thẩm nói.

……

5 giờ chiều, mặt trời chiều ngả về tây.

Ứng Nguyên Bạch đã tới phố Thành Hoa.

Thời gian tan tầm, người trẻ tuổi bắt đầu khoảng thời gian dạo phố của họ. Trên con phố bán đầy thực phẩm, đâu đâu cũng là người.

Thế nhưng Ứng Nguyên Bạch không lựa chọn bán ở khu này, mà chọn vị trí gần sát với khu bán đồ ăn, với phương pháp hắn nghĩ ra thì chỉ có thể làm như vậy mới hiệu quả.

Ứng Nguyên Bạch để xe điện ba bánh dừng ở vị trí đã chọn từ trước. Nơi này tuy không quá hẻo lánh nhưng cũng không được coi là náo nhiệt.

Hắn đem đậu giá dọn xuống xe, cầm lấy bảng hiệu, bên trên ghi rõ mười nguyên một cân mỗi người chỉ được mua một cân, không mặc cả.

Ban đầu, những người đi đường bị đậu giá Ứng Nguyên Bạch bày ra hấp dẫn, vừa mới chuẩn bị mua về ăn, thấy giá cả, thì đều từ bỏ.

Thậm chí có người còn kỳ kèo trả giá với Ứng Nguyên Bạch, đáng tiếc Ứng Nguyên Bạch chỉ trỏ tay vào bảng hiệu, không có ý định giảm giá, mấy người kia liền rời đi.

Đó là mấy người có tố chất tốt. Một số người khác khi nghe Ứng Nguyên Bạch nói giá cả thì âm dương quái khí, lầm bầm tỏ vẻ chỉ có đồ ngốc mới đi mua hàng của hắn còn bảo hắn cứ chậm rãi chờ người ngu tới cửa.

Ứng Nguyên Bạch không dao động, đem bình gas cùng xoong nồi dọn đến, chuẩn bị xào đậu giá.

Phương pháp hắn nghĩ ra rất đơn giản, đậu giá tươi sống tuy nhìn ngon mắt nhưng sẽ chẳng có mấy người chịu chi số tiền như vậy để mua.

Thế nhưng khi nấu chín, để khách nhân có thể miễn phí ăn thử thì lại khác. Ứng Nguyên Bạch tin tưởng sau khi ăn đậu giá của hắn, chắc chắc sẽ có người đồng ý mua.

Đây cũng là nguyên nhân hắn lựa chọn khu phố mỹ thực này.

Cầm lấy một ít đậu giá, rửa sạch, Ứng Nguyên Bạch vừa mới chuẩn bị xào, trước sạp liền xuất hiện một người trẻ tuổi đeo kính mắt, trong tay còn cầm hộp cơm.

“Ông chủ, đậu giá này của anh phát triển thật tốt!” Đới Thần bắt gặp ánh mắt của Ứng Nguyên Bạch, nhoẻn miệng cười.

“Tôi hôm nay muốn ăn đồ thanh đạm một chút. Mười nguyên một cân, anh có thể nấu luôn giúp tôi không? Nếu được tôi liền mua luôn.” Đới Thần nói.

“Công nấu là hai nguyên.” Ứng Nguyên Bạch trả lời. Hai nguyên này coi như là tiền gas cùng dầu muối, hắn còn chưa tính thêm tiền công.

Nghe được Ứng Nguyên Bạch trả lời, Đới Thần còn chưa mở miệng, đã có người trào phúng nói: “Không nghĩ tới thật sự có ngốc tử mắc mưu. Đậu giá một cân mười nguyên cũng có người mua, nhiều tiền quá không có chỗ tiêu à? Chỗ tiền đó không đem đi làm từ thiện, quyên góp mà lại ném cho gian thương a.”

Ứng Nguyên Bạch liếc nhìn. Người vừa cất lời có hơi quen mắt, hình như là người vừa nãy mặc cả với hắn không thành công, âm dương quái khi một hồi, không nghĩ lại quay về đây rồi.

Đới Thần không thèm để ý lời người nọ nói, chỉ nhìn chằm chằm chỗ đậu giá của Ứng Nguyên Bạch, tự hỏi một hồi rồi nói: “Có thể thêm tiền nhưng anh nấu có ngon không vậy? Nếu không ăn ngon tôi sẽ không trả tiền.”

Nếu yêu cầu nấu món khác thì Ứng Nguyên Bạch không dám đồng ý nhưng xào đậu giá, Ứng Nguyên Bạch liền tự tin chấp nhận. Dù sao kỹ năng không đủ thì còn có thể lấy nguyên liệu nấu ăn bù vào mà.

Ứng Nguyên Bạch: “Anh yên tâm, bảo đảm anh ăn vào lại muốn anh tiếp.”

Ứng Nguyên Bạch nói thập phần tự tin, Đới Thần cũng bị hắn thuyết phục. Nhìn thấy mỗi người tối đa chỉ được mua một cân liền dứt khoát mua một cân luôn.

Ban đầu Đới Thần rất tin tưởng đối với trù nghệ của Ứng Nguyên Bạch. Thế nhưng nhìn động tác của Ứng Nguyên Bạch có hơi ngượng, cách sơ chế cũng thật bình thường, chợt cảm thấy có khả năng mình bị lừa.

Đặc biệt là khi nhìn thấy Ứng Nguyên Bạch tùy tiện xào xào, rải thêm muối, nước tương, hành lá, liền đem đậu giá ra khỏi nồi.

Đới Thần cảm thấy còn không bằng để chính mình tự nấu. Y cảm giác trù nghệ bản thân hình như còn tốt hơn Ứng Nguyên Bạch.

Ứng Nguyên Bạch nấu xong mới nhận ra không có đồ để đựng. Tuy hắn có mang theo mấy hộp giấy nhưng đều loại nhỏ để khách ăn thử, không thể đựng hết được.

Không có biện pháp, Ứng Nguyên Bạch đành phải mua hộp cơm dùng một lần với đũa của sạp bên cạnh.

Người chủ sạp kia thấy được một loạt thao tác của Ứng Nguyên Bạch cảm giác hết sức thú vị, chưa cầm tiền đã trực tiếp đưa cho hắn.

“Tôi phải nếm thử trước đã, nếu ăn không ngon, tôi liền không trả tiền.” Đới Thần nói. Tuy rằng đậu giá này thoạt nhìn ngon mắt nhưng ai biết liệu có phải chỉ được vẻ ngoài đẹp đẽ không. Nếu như thực sự chỉ đẹp mà không thể ăn……

Ứng Nguyên Bạch không có ý kiến.

Đới Thần gắp lên một chút đậu giá, nếm nếm, người bên cạnh đều nhìn hắn. Sau đó họ liền nhìn thấy tốc độ ăn của Đới Thần càng lúc càng nhanh, một hộp đầy đậu giá lập tức đã bị y quét sạch.

Tới khi nhìn thấy hộp rỗng trên tay, Đới Thần mới hồi phục tinh thần lại, ngẩng đầu nhìn về phía Ứng Nguyên Bạch: “Ông chủ, tôi mua thêm một cân nữa.”

“Anh cảm thấy đậu giá này ăn ngon không?” Ứng Nguyên Bạch hỏi.

“Ngon, cực kỳ ăn ngon. Đây là lần đầu tiên tôi ăn được đậu giá giòn nộn ngon miệng như vậy, thật sự là ăn rồi lại muốn ăn nhiều thêm nữa.” Đới Thần nhớ lại hương vị vừa ăn, nuốt một ngụm nước miếng.

Ứng Nguyên Bạch nhìn đến thanh tiến độ của nhiệm vụ chi nhánh từ 0 biến thành 1, cười một chút. Khi Đới Thần cho rằng Ứng Nguyên Bạch chuẩn bị lấy thêm cho mình thì nghe được đối phương nói: “Tuy rằng anh thích ăn như vậy nhưng rất tiếc mỗi người chỉ được mua tối đa một cân đậu giá.”

“Ông chủ, không thể châm chước một chút sao?” Đới Thần vẻ mặt đau khổ, y còn chưa ăn no. Vốn dĩ khi nãy định mua để ăn kèm với cơm nhưng hiện tại lại chẳng còn sót chút đậu giá nào.

Ứng Nguyên Bạch lắc đầu. Đới Thần nhìn ra thái độ cứng rắn của Ứng Nguyên Bạch, vốn dĩ còn định tiếp tục nài nỉ chợt nhìn thấy cái giỏ đựng đậu giá bên người Ứng Nguyên Bạch, hình như thật sự không còn nhiều, hỏi: “Ông chủ, anh còn tổng cộng bao nhiêu đậu giá vậy?”

“Chắc khoảng mười bốn cân.” Ứng Nguyên Bạch ước lượng.

Đới Thần sắc mặt biến đổi. Hiện tại có không ít người qua đường đều nhìn bên này, ánh mắt y nhìn những người xung quanh như là đang nhìn đối thủ cạnh tranh vậy.

Y có suy nghĩ vậy kỳ thật cũng không sai. Thời điểm Đới Thần ăn có rất nhiều người bị hành vi của hắn thu hút liền kéo tới xem. Khi thấy y nhanh chóng ăn hết một cân đậu giá, một số người cho rằng Đới Thần là do Ứng Nguyên Bạch gọi đến diễn nhưng cũng có một số người khác sinh ra hứng thú với đậu giá của Ứng Nguyên Bạch.

Đậu giá này thật sự ăn ngon như vậy sao?

“Nguyên Bạch, thì ra con ở đây à, thím tìm con cả nửa ngày rồi.” Trần thẩm từ trong đám người chen ra, đi theo sau bà còn có mấy người là ông Đinh, bà Đinh, Phương Nhã Lan cùng Lượng Lượng.

Vốn dĩ Trần thẩm muốn đi mua một mình nhưng khi Lượng Lượng biết bà muốn đi mua đậu giá liền nài nỉ đi theo. Lượng Lượng muốn đi, Phương Nhã Lan cùng bà Đinh cũng đi theo.

Còn ông Đinh, buổi trưa mới ăn được một chút, tới giờ vẫn còn thèm thuồng.

Lại thêm nghe trộm được Trần thẩm cùng Phương Nhã Lan nói chuyện, biết được người ta chỉ trồng có chút ít đậu giá, chờ đến lần sau bán cũng phải mất mấy ngày, liền đứng ngồi không yên.

“Đậu giá, thật nhiều đậu giá a.” Lượng Lượng liếc mắt một cái liền nhận ra đậu giá được bày ở sạp Ứng Nguyên Bạch chính là đậu giá bữa trưa nhóc ăn liền vui vẻ chạy lại, chờ mong nhìn Phương Nhã Lan, “Ma ma, chúng ta có thể mua hết chỗ đậu giá này không?”

Đới Thần nghe được thì trừng mắt.

Anh bạn nhỏ à, nhóc như vậy là không được đâu!