Chương 22

[Chị ấy nhìn giống đàn chị năm tư trong câu lạc bộ của trường chúng tôi, chúng tôi thậm chí còn đến vùng nông thôn để làm thiện nguyện cùng nhau!]

[Chị Tư Nam, có phải chị không?]

“Là chị.” Nữ quỷ trầm giọng.

Tô Cô nói: “Ta biết ngươi không có ý hại người, tại sao lại quấy rầy nhà này?”

Tư Nam cắn cắn môi: “Vì học.”

[Chết cũng không quên học? Tinh thần này có thật à?]

[Tôi tin! Điểm số của chị Tư Nam luôn rất tốt, chị đã giành được học bổng trong nhiều năm liền ở trường đại học.]

[Ngay cả ma cũng chăm học, tại sao tôi lại lười?]

Tô Cô bấm tay tính mệnh số của Tư Nam và hỏi: “Mệnh ngươi chưa tận. Nguyên nhân thực sự khiến ngươi chết là gì?”

“Tôi… bị cha đè ngạt chết.” Tư Nam nói ra những lời này với ánh mắt chất chứa tuyệt vọng.

Tư Nam tóm tắt những sự kiện trước khi mình qua đời. Cô đến từ một ngôi làng nhỏ trên núi. Gia đình trọng nam khinh nữ, cô có một em trai, là con gái lớn, cô buộc phải học cách kiên cường và hiểu chuyện từ khi còn nhỏ, một tay gánh vác việc nhà.

May là Tư Nam thông minh, thường phải làm việc nhà nặng nhọc nhưng có thể được nhận vào một trường trung học trọng điểm rồi thi đỗ đại học danh tiếng.

Khi nhận được thông báo trúng tuyển đại học, gia đình Tư Nam không mấy vui vẻ, cha mẹ hy vọng cô nghỉ học sau khi tốt nghiệp cấp ba, mau chóng ra ngoài làm việc để phụ giúp gia đình.

Tư Nam đã cố gắng hết sức thuyết phục cha mẹ. Cô nói với họ rằng mức lương của cô sẽ cao hơn sau khi có bằng đại học nên cô đã nộp đơn xin vay tiền cho sinh viên, tự mình nỗ lực hoàn thành bốn năm đại học bằng cách làm gia sư.

Khi sắp tốt nghiệp, Tư Nam được nhận vào chương trình sau đại học. Cô vui mừng đến mức trở về quê để báo tin cho cha mẹ, nhưng phản ứng của họ khiến cô cảm thấy ớn lạnh.

“Còn học cái gì? Quá lãng phí thời gian! Còn muốn học ba năm, tao sinh mày không phải để nuôi già đầu, khi nào tao mới thấy mày mang tiền về?” Cha cô tức giận đến mức đứng cũng không vững.

“Ông à, ông đừng tức giận như vậy, đây là lỗi của nó, để tôi nói cho nó hiểu. Con không còn trẻ nữa, cũng nên nghĩ đến cha mẹ đi.” Mẹ cũng đệm vào.

“Hãy nhìn con nhà khác xem. Tiểu Tôn bỏ học cấp hai, đi làm trong quán bar, kiếm được năm bảy chục triệu mỗi tháng. Rồi nhìn con gái của Lão Lý xem, nó gặp được người chồng giàu có ở trường đại học, đính hôn thôi đã nhận được tiền tỷ, còn mày thì sao, mày có gì?” Bố mắng cô.

Mẹ cô cúi đầu đứng sang một bên, không dám lên tiếng, mong Tư Nam sẽ chịu thua, từ bỏ việc học cao học để đi tìm việc làm, nhưng Tư Nam vẫn bướng bỉnh không chịu khuất phục.

“Được rồi, cuối cùng con cũng hiểu, cha mẹ xem con như con heo bán ngoài chợ, dự định bao tiền một cân thì nói đi? Hôm nay con sẽ nói cho cha mẹ biết, dù thế nào đi nữa con cũng quyết tâm học cao học!”

“Tất cả việc tao làm đều là tốt cho mày! Mày nhìn lại mày đi, không có đàn ông, không có việc làm, không làm nên trò trống gì, mày chỉ đang nổi loạn thôi!” Cha cô gầm lên, kết thúc cuộc trò chuyện.

Tư Nam im lặng trở về phòng, bắt đầu thu dọn hành lý. Thực sự không thể nói lý với cha mẹ cô chút nào. Tư Nam đã quyết định sáng sớm ngày mai sẽ rời khỏi đây, quay lại trường học và tận dụng kỳ nghỉ hè sắp tới để đọc thêm tài liệu.

Bữa tối ngày hôm đó, một bà cụ đi ngang qua nhà Tư Nam, còn vào dùng bữa, Tư Nam không thích bà cụ này nên bưng cơm về phòng ăn một mình, cũng không biết bọn họ nói gì.

Bà già là “bà mối ma” nổi tiếng trong làng, chuyên kiếm sống bằng nghề mai mối xác. Bà ta sẽ tiếp cận bất cứ nhà nào có người chết, chỉ cần bà ta lộ diện, đồng nghĩa với việc lại có người muốn mua thi thể.

“Tập tục hoang đường.” Tư Nam lẩm bẩm, nhìn bà già rời khỏi nhà mình, đi đến nhà bên cạnh.