chương 12

[Cười chết mất, thằng nhóc này là bạn cùng lớp tiểu học của tôi. Ngày nào cậu ta cũng ngoáy mũi trong lớp, bây giờ lắc mình đã hóa thành cao nhân, quả nhiên là trong xã hội coi trọng ngoại hình, thì việc có cái mã đẹp lại là chuyện khác.]

“Nói bậy bạ. Cô tự xưng là người huyền môn, chẳng lẽ không biết tạo khẩu nghiệp sẽ nhận báo ứng à?” Thanh Phong Công Tử cố giả vờ bình tĩnh và duy trì hình tượng, nhưng trong lòng lại có một cái gai đâm hắn.

Tô Cô cười không nói, bão bình luận lướt qua ào ào.

[Nụ cười từ địa ngục.]

[Cậu ta tiêu rồi.]

Thanh Phong Công Tử cuối cùng đã mất bình tĩnh, giận dữ nói: “Đừng có lái sang chuyện khác. Mấy trò công kích cá nhân vô dụng với tôi. Trước tiên nói cho rõ ràng, cô giải thích thế nào về việc tôi đăng trên weibo sớm hơn cô?”

Tô Cô khoanh tay, duyên dáng nghiêng người về phía trước: “Được rồi, vậy tôi sẽ bắt đầu lại từ đầu.”

“Đầu tiên, hãy nói về cách vận hành tài khoản của anh. Tài khoản của anh thuộc về công ty Tinh Nguyệt. Các tài khoản, blogger nổi tiếng bốc phốt, khui tin, hóng drama của giới giải trí đều đến từ đây.”

“Công ty Tinh Nguyệt tuyển dụng một số lượng lớn các tay săn ảnh, những người thường ẩn nấp tại các cuộc tụ hội, theo dõi nhiều người nổi tiếng, chuyên chụp những bức ảnh bí mật về sự riêng tư của người ta.”

“Sau khi đào được thông tin, trước tiên công ty Tinh Nguyệt sẽ tống tiền những người trong cuộc, sau đó yêu cầu phí bưng bít giá trên trời.”

“Nếu tống tiền thành công, đoạn thông tin bùng nổ này sẽ biến mất. Nếu thất bại, đoạn thông tin bùng nổ này sẽ bị tài khoản của công ty Tinh Nguyệt vạch trần.”

“Bí mật trong giới giải trí sẽ do tài khoản Anh Đào và Chị Dưa đăng tải, còn bí mật ngoài làng giải trí sẽ do tài khoản Thanh Phong Công Tử của anh đăng tải. Chúng sẽ được công bố cho cư dân mạng dưới hình thức bói toán, tạo nên hình tượng cao nhân biết trước tương lai cho anh. Dù sao thì công ty cũng được lợi.”

“Anh xuất hiện trên mạng bốn năm trước. Trong bốn năm qua, những người mà anh dự đoán lần lượt bị lộ ra, anh càng tích lũy nhiều người hâm mộ hơn.”

“Nhưng họ không biết rằng Thanh Phong Công Tử hoàn toàn không tồn tại, chỉ là một hình ảnh ảo do nhiều người xây dựng. Bí mật là do các tay săn ảnh đào được, vạch trần là do người biên tập tiết lộ, còn anh, chẳng qua chỉ là một người mẫu nam mà thôi.”

[Người mẫu nam! Có phải như tôi nghĩ không? Nếu như vậy tôi cũng có chút tiền nè.]

[Làm sao một chàng trai tươi mát thoát tục như vậy lại có thể dấn thân vào con đường kiểu này? Đạo đức ở đâu??? Liêm sỉ ở đâu??? Link ở đâu???]

[Vì vậy, các chị em, theo đuổi võng hồng làm gì, nỗ lực thành phú bà mới là chính đạo!]

Mặt Thanh Phong Công Tử càng lúc càng đỏ, trên trán nổi gân xanh, cuối cùng không nhịn được thốt lên: “Nói nhảm gì vậy? Tôi là người mẫu nghiêm túc!”

Nói xong, Thanh Phong Công Tử lập tức hối hận. Hắn và trợ lý quay phim nhìn nhau, không biết làm sao để giải quyết ổn thỏa.

[Ui, tự phát nổ!]

[Chị lại tiên đoán rồi, tôi đứng về phía chị ấy.]

Tô Cô nói: “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý nói anh làm trong một ngành đặc biệt. Tiếp theo, chúng ta hãy nói về cá nhân anh.”

“Tên thật của anh là Hứa Thu Sinh, năm nay 27 tuổi, đã kết hôn và có con. Tuy nhiên, vì trông anh trẻ hơn tuổi nên công ty Tinh Nguyệt đã tạo cho anh một thiết lập nhân vật thiếu niên cao thủ. Anh hợp tác với công ty, biểu diễn trước ống kính, tuyên bố với công chúng là mình độc thân.”

“Công ty Tinh Nguyệt phải mất bốn năm để tạo ra Thanh Phong Công Tử, một tài khoản với hàng triệu người theo dõi tích cực, còn tôi đã làm điều đó chỉ trong một đêm. Giám đốc điều hành công ty của anh rất không cam tâm, muốn đào bới tin xấu về tôi, nhưng họ không thể tìm thấy bất kỳ điều gì, cho nên đã sắp xếp để anh đến tạt nước bẩn.”