Đáng lí ra, một đệ tử Trúc Cơ như Diệp Kiều phải là điểm sơ hở duy nhất mới đúng.
Nhưng trên thực tế nhìn qua cũng không phải vậy.
Mặc kệ nàng sử dụng biện pháp nham hiểm gì, vẫn dám quay lại để cứu sư huynh của mình. Mà toàn bộ hành động của nàng, khiến cho mấy thân truyền khác đúng là trở tay không kịp.
"Hình như ta thấy thần thức của con nhóc kia không giống một Kiếm tu cho lắm."
Thành Phong Tông mơ hồ đã nhìn ra một vài điểm manh mối, hắn liền nhìn về phía Triệu trưởng lão: "Các ngươi xác định nàng là Kiếm tu hả?"
Hắn nhớ rõ cường độ thần thức kia, chỉ có Phù tu hoặc Đan tu mới làm được thôi. Triệu trưởng lão nhíu mày, "Các ngươi có ý gì đây? Trong tay nàng cầm kiếm đó, không thấy sao?
Kiếm pháp nàng đang dùng không phải của Trường Minh Tông hả?"
Triệu trưởng lão không vui, bọn người này dám cấu kết với nhau nghi ngờ tông môn bọn họ che giấu năng lực nữa chứ?
Trưởng lão Thành Phong Tông thấy hắn phản ứng lớn như vậy, cũng âm thầm nghĩ: Trước kia Tu Chân Giới cũng có Kiếm Phù song tu mà.
Chỉ là hiếm có khó tìm thôi, tính ra một người có đến hai chức nghiệp, cũng mệt mỏi đầu óc với thức hải lắm chứ.
Hắn tuy rằng nghi ngờ, nhưng lại thấy Triệu trưởng lão không có chút cảm kích nào, chỉ có thể đem nghi ngờ để trong lòng, đành chuẩn bị cẩn thận quan sát con nhóc đệ tử của Trường Minh Tông.
********
Diệp Kiều hoàn toàn không biết bản thân đã lọt vào tầm ngắm, hiện tại nàng đang cùng Thành Phong Tông chơi rất vui.
Tần Hoài sau khi nhận thấy tình hình không ổn, liền muốn dẫn nhóm sư đệ rút lui.
Tuy nhiên Diệp Kiều lại đuổi theo bọn họ, nhất quyết không dừng.
Tình thế hai bên liền nhanh chóng đổi chỗ cho nhau.
"Ngươi đừng có tới đây." Tần Hoài vừa chạy vừa quay đầu lạnh lùng hăm dọa Diệp Kiều, "Nếu không đợi đến khi bí cảnh kết thúc, ta sẽ không tha cho ngươi."
Hắn có pháp khí phòng ngự, nhưng không phải dùng cho bây giờ, vì nó rất khó có được, nên phải giữ lại đợi khi nào đánh nhau thì dùng nó để ngăn cản sát chiêu của thân truyền mấy tông khác.
Ai lại dùng pháp khí đối phó với yêu thú, mất mặt chết.
Giọng Diệp Kiều lại lần nữa vang lên, "Ta méo quan tâm, đợi sau khi ngươi bị loại rồi thì có thể gặp Tống Hàn Thanh với Sở Hành Chi cùng nhau tìm ta báo thù, để ta đặt giúp các ngươi tên nhóm luôn nè: Gọi là liên minh báo thù ha."
Nàng còn tốt bụng mà hỏi một câu: "Thấy sao? Tên hay không?"
Tên hay bà nội ngươi!
Tống Hàn Thanh, Sở Hành Chi ở bên ngoài nghe vậy: "..." Chúng ta cảm ơn ngươi nha. Bọn họ sau khi đi ra khỏi bí cảnh, liền ngồi ở hàng ghế dành cho đệ tử bị loại cùng nhau mất mặt.
Đáng lí ngay lúc Đại hội thi đấu diễn ra nghiêm túc như này, bọn họ nên nhìn xem lưu ảnh thạch của tất cả tông môn.
Tuy nhiên lại không ai nhận ra, ánh mắt bọn họ vậy mà lại chỉ dừng trên lưu ảnh thạch của Trường Minh Tông.
Luôn muốn nhìn xem Diệp Kiều còn có ý định làm những hành động không bình thường gì tiếp theo.
Trong tay Đoạn Hoành Đao đang cầm một loại pháp khí như viên đạn hình tròn, hắn ném nó ra liền tạo nên một vòng phòng hộ, lại nghe thấy âm thanh chói tai, thần sắc hắn ngưng trọng: "Ta có pháp khí giúp nhốt lại một ít yêu thú, nhưng mà số lượng hiện tại nhiều quá đi."
Có muốn gϊếŧ cũng gϊếŧ không nổi.
Diệp Kiều lại đi trêu chọc yêu thú nữa sao?
Lần nữa nhìn thấy hành động quen thuộc, Đoạn Hoành Đao tuôn trào nước mắt.
Lúc trước là do bọn họ cùng nhau bắt yêu thú, còn hiện tại, Diệp Kiều là đối thủ, nàng dắt theo một bầy yêu thú, không chút do dự mà lao về phía bọn họ.
Thời điểm cùng Diệp Kiều làm bằng hữu sau đó hại Nguyệt Thanh Tông thì rất vui, nhưng bây giờ lại trở thành đối thủ của nàng thì rất khổ.
**********
Vân Thước nhíu mày, nhìn về phía xa, "Bên kia, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?" Diệp Thanh Hàn thấy vậy thì lắc đầu.
Người đầu tiên nàng gặp được trong bí cảnh chính là Diệp Thanh Hàn, vì thế Vân Thước liền vui vẻ mà quăng sư huynh của mình ra sau đầu, đi theo Vấn Kiếm Tông nhặt của hời, lâu lâu thì gϊếŧ một vài con yêu thú.
Bên ngoài có không ít người đối với hành vi của nàng mà lên tiếng chỉ trích.
"Ta mà là thân truyền của Nguyệt Thanh Tông, chắc bị làm cho tức chết á."
"Tống Hàn Thanh đáng thương ghê...Ngày đầu tiên cần cù chăm chỉ gϊếŧ hơn một trăm yêu thú, kết quả sau khi bị loại thì thấy, sư muội nhà mình đi theo tông môn đối địch yêu đương nhắng nhít."
Tống Hàn Thanh sau khi nghe được mọi người phía dưới khán đài bàn tán, mặt lại tiếp tục đen thui.
Thần thức của Diệp Kiều đã dò ra được Vấn Kiếm Tông đang ở gần đây, nếu như bình thường, nàng sẽ không dám đi khıêυ khí©h Diệp Thanh Hàn, nhưng hiện tại nàng có Đại sư huynh bên cạnh nên không sợ bố con thằng nào.
Sau khi thấy Vấn Kiếm Tông với Thành Phong Tông chạm mặt nhau, nàng lập tức không hề do dự cầm Đoạt Duẩn lao tới đám người trước mặt, yêu thú cũng điên cuồng từ phía sau nàng vọt tới.
Diệp Thanh Hàn có chút không kịp phản ứng, hắn liền rút kiếm ngăn chặn một đợt yêu thú nổi điên, sau đó quay đầu lại lạnh lùng nói với sư đệ sư muội của mình: "Trước tiên tách nhau ra đi."
Một mình hắn mang theo sư đệ sư muội nhà mình an toàn lui đi cũng không thành vấn đề, tuy nhiên bên cạnh hắn lại còn có Vân Thước, khi thấy một đám yêu thú tấn công, nàng ta đã sợ đến mức hồn vía lên mây, ôm chặt cánh tay của hắn không buông, vì thế hành động liền bị hạn chế cực kì.
Diệp Thanh Hàn hoàn toàn không hiểu, tại sao xuất hiện nhiều yêu thú như vậy?
Giống như muốn tiêu diệt mãi cũng không hết, tre già măng mọc, Diệp Thanh Hàn tuy rằng muốn đoạt được hạng nhất, nhưng không có nghĩa là một mình hắn có thể gϊếŧ chết hết được một đám yêu thú đang điên cuồng này.
Vân Thước nhìn về phía cây gậy của Diệp Kiều, hai mắt nàng khẽ động, nhớ tới lần trước Tầm Bảo Thú hướng tới cây gậy của đối phương bám chặt không buông mà cọ tới cọ lui: "Là ngươi."
"Diệp sư huynh, là nàng làm đó!!" Giọng điệu mềm mại của Vân Thước bỗng nhiên chói tai, "Là nàng ta dẫn yêu thú đến đây đó."
Ngoại trừ Diệp Kiều, thì không ai có thể làm ra loại hành động thiếu đạo đức như vậy.
Diệp Thanh Hàn cũng đã dần nhận ra.
Nhưng mà Diệp Kiều giống như là thuốc cao bôi trên da chó gỡ không ra, quyết tâm đuổi theo bọn họ không chịu dừng.
Yêu thú đuổi Diệp Kiều chạy, Diệp Kiều đuổi nhóm thân truyền chạy.
Tần Hoài muốn mắng người, "Má nó." Điên rồi đi.
Trọng điểm là Diệp Kiều một bên đuổi theo, một bên vẫn không quên công kích tinh thần bọn họ: "Sao lại chạy? Không phải các ngươi nói muốn loại chúng ta hay sao? Vậy thì nhanh lên nhào vô đây nè, trên người ta có ba thẻ thân phận lận á, không cần ngại đâu, tới đánh ta đi."
Hèn!
Con mẹ nó hèn!!
Ngay lúc này ai dám nhào vô đánh nàng. Diệp Kiều vung ra kiếm khí màu xanh lơ tạo thành hình bán nguyệt, mang cảm giác lạnh thấu xương, nhanh gọn lẹ chém đứt cổ yêu thú.
Nàng nhìn về phía Chu Hành Vân đang đứng nhàn nhã không có việc gì làm.
Liền nhấc chân đá Đoạt Duẩn qua cho hắn, "Đại sư huynh, bắt lấy nè."
Nàng thật ra không xác định được Đại sư huynh nhà mình có muốn chơi chung hay không, bởi vì...thấy Chu Hành Vân từ trước đến nay rất nghiêm túc.
Không nghĩ tới Chu Hành Vân lại ngoan ngoãn bắt lấy, không những vậy tốc độ phản ứng của hắn còn nhanh hơn hai người Diệp Kiều cùng Mộc Trọng Hi, dịch chuyển một cái liền biến mất ngay tại chỗ luôn.
Diệp Kiều hơi sửng sốt.
Nàng với Tứ sư huynh đều sử dụng Đạp Thanh Phong, nhưng cho dù là nàng hay Mộc Trọng Hi, cũng chỉ có thể chạy nhanh hơn người khác một chút thôi.
Nàng chưa từng gặp qua người có thể đem Đạp Thanh Phong sử dụng hết công suất như vậy.
"Ngẩn người làm gì vậy tiểu sư muội?" Mộc Trọng Hi dùng kiếm chắn lại một con yêu thú định đánh lén nàng phía sau.
Hiện tại hắn đang chơi rất hưng phấn luôn đó.
Quá tuyệt vời.
Ở trong đại bí cảnh lúc trước, cùng một đám thân truyền oan gia ngõ hẹp, toàn là bị bọn họ dí chạy cho sấp mặt.
Hiện tại đã không giống lúc trước, bọn họ bây giờ có thể xoay người trở thành người chủ động dí lại đám đáng ghét này.
Hắc hắc.
"Ta quyết định." Hắn vỗ tay một cái, nhanh chóng tuyên bố: "Ta muốn chơi đến khi bí cảnh kết thúc."
Xếp hạng gì đó kệ nó đi.
Dù sao xếp hạng của Trường Minh Tông bọn họ đó giờ đều đứng chót rồi. Đầu trọc không sợ bị nắm tóc, dù sao bọn họ cũng không còn gì để mất, thì bây giờ sẽ bất chấp hết tất cả luôn!
Bất chấp mọi thứ, chúng ta quyết buông xuôi.
Cái gọi là vô dục tắc cương, thật sự lỡ như chơi quá trớn mà gặp phải nguy hiểm thì bọn họ liền bóp nát thẻ thân phận rồi chạy trốn thôi.
Trường Minh Tông không sao hết, nhưng mấy tông khác không làm như vậy được.
Thành Phong Tông đã yên ổn ở vị trí số hai, ráng nỗ lực cũng không phải không đạt được hạng nhất. Kết quả sẽ được dựa trên tổng điểm của năm trận thi đấu, số điểm như sau: hạng nhất 200 điểm, hạng nhì 150 điểm.
Vấn Kiếm Tông không cần phải nói, hiện tại bọn họ đã yên ổn giữ vững vị trí đầu tiên.
Chỉ cần không gặp phải vấn đề gì nguy hiểm đến tính mạng, thì nhất định không cần bóp nát thẻ thân phận.
Minh Huyền ở dưới đất chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn đến một bầy Kiếm tu ở trên trời bay tới bay lui, ngươi đuổi ta chạy, trên đầu hắn liền xuất hiện ba vạch hắc tuyến, lần nữa được Diệp Kiều đổi mới nhận thức.
Đại hội thi đấu từ ngàn năm đến nay, đây là lần đầu tiên xuất hiện người dựa vào năng lực của bản thân, mà đuổi theo thân truyền của hai tông môn, làm cho bọn họ vắt chân lên cổ mà chạy đi?