Chương 50: Bất chấp tất cả, chúng ta cùng nhau bãi lạn

Diệp Kiều cưỡi xích điểu, tốc độ nhanh chóng trốn vào mây xanh, yêu thú bình thường rất kiêu ngạo, nên khi nhận thấy được ý đồ của nàng, liền điên cuồng lắc lư qua lại muốn ném nàng xuống.

Tuy nhiên Diệp Kiều đã có kinh nghiệm bị chim ném xuống một lần rồi, nên lần này này liền ôm chặt cổ nó, tránh cho lặp lại số phận bị quăng xuống đất.

Tuy là ôm chặt như vậy nhưng cũng bị lắc lư tứ lung tung.

Chờ đến khi bay lên được giữa bầu trời, Diệp Kiều liền tìm cơ hội thích hợp sau đó ném ra thanh kiếm của mình, dẫm một chân lên kiếm, điều chỉnh tư thế rồi bay đi.

Sau khi lấy ra Đoạt Duẩn, nàng liền không chút do dự lau sạch chú ấn mà Đoạn Hoành Đao đã vẽ lúc trước.

Sau đó mở ra bản đồ, phía trên có ghi lại đầy đủ thông tin về vị trí cũng như đặc điểm của từng chủng loại yêu thú, có thể nói cái này như là bách khoa toàn thư bên trong bí cảnh.

Diệp Kiều lập tức dẫm lên thanh kiếm của mình, rồi bay thẳng đến nơi có nhiều yêu thú nhất.

Căn bản không cần lôi kéo giá trị thù hận làm gì, vì chỉ cần Đoạt Duẩn lướt ngang qua chỗ nào, thì yêu thú nơi đó bắt đầu điên cuồng truy tìm chạy tới tận cửa.

Đến mức Diệp Kiều ????

Ha, nàng bắt đầu sử dụng Đạp Thanh Phong, nhanh chóng chạy trốn.

Còn có mấy tông khác, không phải muốn tìm yêu thú hay sao? Bây giờ nàng giúp bọn họ đạt được mong muốn nè.

Đoạt Duẩn giống như cỏ bạc hà dành cho mèo, chỉ cần giải trừ phong ấn, thì mọi yêu thú giống như nổi điên mà đuổi theo nàng không dứt.

Tốc độ của Diệp Kiều rất nhanh, sử dụng Đạp Thanh Phong một bên chạy, một bên hướng về phía khán giả bên ngoài nói một câu: "Không cần mê luyến ca, vì ca chính là truyền thuyết."

Khán giả: "..."

"Biết nàng bại hoại, nhưng không nghĩ tới lại bại hoại như vậy."

"Cho hỏi trong Tu Chân Giới ai bại hoại nhất, xin trả lời đó là Diệp Kiều."

"Ta muốn hỏi một chút, hiện tại nàng đang làm gì vậy a a a!!"

Nhìn tư thế của Diệp Kiều, rõ ràng không phải đi làm chuyện gì tốt đẹp.

Do gây nên chấn động quá mức, khiến cho Mộc Trọng Hi đang nhàm chán đi dạo xung quanh, liền nhìn thấy trên bầu trời có người đang bay qua, phía sau còn có một đàn yêu thú theo đuổi.

Hắn cảm thấy một màn này có chút quen thuộc, liền nheo mắt, quay sang Chu Hành Vân nói, "Đại sư huynh à, chúng ta đi tìm tiểu sư muội đi."

Chu Hành Vân nhàn nhạt "ờm" một tiếng. Hắn cùng Mộc Trọng Hi đúng lúc gặp nhau, dường như cảm thấy không ôm bất kì hi vọng nào ở trận đấu lần này, một người so với một người càng tiêu cực hơn, Mộc Trọng Hi biết bản thân lúc ở sòng bạc đã cược ra hai mươi vạn lận đó.

Nhưng hắn thật ra chỉ muốn tham gia náo nhiệt một chút mà thôi.

Nhìn thấy bóng dáng Diệp Kiều, Mộc Trọng Hi tức khắc sốc lại tinh thần, chân dẫm lên kiếm, lôi cổ Đại sư huynh nhà mình bay lên.

Chu Hành Vân thiếu chút nữa đã bị tiểu sư đệ siết cổ cho chết.

"Tiểu sư muội!”

Mộc Trọng Hi hét to, làm Diệp Kiều chú ý đến hai sư huynh nhà mình.

"Tứ sư huynh." Nhìn thấy yêu thú theo đuổi nàng cuồng nhiệt ở phía sau, Diệp Kiều liền đem Đoạt Duẩn đá qua cho Mộc Trọng Hi: "Tới ngươi nè!"

Mộc Trọng Hi sửng sốt vài giây, nhưng do đã có sự ăn ý từ trước, nên hắn lập tức bắt được, cho đến khi sắp bị yêu thú đuổi kịp, hắn lại dùng chân đá sang cho Diệp Kiều.

Hai người đem cây gậy màu đen đá tới đá lui như trái banh.

Chưa từng gặp qua trường hợp như vậy, Chu Hành Vân: "Ơ???"

Người xem bên ngoài:???

"Ha? Dưới tình huống nghiêm túc như này, hai ngươi lại chơi trò "chạy đua tiếp sức ư?"

"Ta có câu hỏi, Trường Minh Tông huấn luyện đệ tử như thế nào vậy? Sao mà một đám lại chạy như thỏ thế này?"

Yêu thú Kim Đan Kỳ không thể nào đuổi kịp hai người, tốc độ chạy tới chạy lui nhanh như gió, không lẽ đây chính là Trường Minh Tông luôn xếp hạng nhất đếm ngược sao?

Đoàn Dự vuốt bộ râu xồm xoàm của mình, nhìn hai đệ tử nhảy tới nhảy lui còn nhanh hơn thỏ, trong mắt xẹt qua vài phần ý cười, "Thiên hạ võ công, chỉ có tốc độ là không phá giải được."

"Không có bí quyết đặc thù nào hết." Dưới sự phối hợp ăn ý của hai người, đúng là vô địch, làn sóng yêu thú phía sau đuổi theo không kịp.

Chu Hành Vân nhìn hai người vui vẻ chuyền bóng, thần sắc chán chường thường ngày hiện tại lại có thêm vài phần tò mò.

—-Hmm, muốn chơi nữa.

Nhưng hai người không ai chú ý đến động tĩnh của Đại sư huynh bên này, hiện tại Diệp Kiều đang nhanh lẹ nói với Mộc Trọng Hi kế hoạch của mình.

"Nhị sư huynh với Tam sư huynh bị người của Thành Phong Tông bắt được rồi."

*********

Trời dần sáng, Tần Hoài cũng phá được trận thoát ra, sau đó cười lạnh trực tiếp đem hai người Trường Minh Tông trói lại.

Minh Huyền đối với việc này tỏ vẻ không sao cả, hắn hất cằm: "Bây giờ không có thẻ thân phận, ngươi vẫn xác định muốn tiếp tục kiếm chuyện với chúng ta ư? Ta cảnh cáo ngươi, đợi một lát nữa tiểu sư muội chúng ta quay lại, sẽ đánh chết ngươi luôn đó~"

Tiết Dư dựa lưng vào gốc cây không có một chút nào coi mình là con tin, ôn nhu lặp lại từng chữ: "Đánh chết ngươi luôn đó~"

Giọng điệu thiếu đánh kia đúng là y như đúc ra từ một khuôn.

Tần Hoài cười nhạo: "Tự tin ghê ha." Trông cậy vào một con nhóc Trúc Cơ sao? Nàng có thể làm gì bọn hắn đây?"

Đoạn Hoành Đao do dự một lát: "Hay là chúng ta...đi thôi?"

Dù sao thẻ thân phận cũng không lấy được, với lại từ nãy đến giờ hắn vẫn có dự cảm không ổn cho lắm.

"Không đi." Tần Hoài quyết đoán nói: "Sư huynh của nàng đang trong tay ta, ta không tin là nàng không quay lại."

Nhưng nhanh chóng hắn đã phải hối hận vì quyết định sai lầm này.

Phía trên bầu trời vang lên một âm thanh nhẹ nhàng, "Nhị sư huynh, Tam sư huynh, ta đến cứu các ngươi đây."

Hai người ngẩng đầu liền phát hiện tiểu sư muội tới rồi.

Minh Huyền không nghĩ tới nàng quay lại nhanh như vậy, tuy nhiên... "Trong tay nàng đang cầm cái gì vậy?"

Tiết Dư trí nhớ cũng không kém, "Hình như là cái que mồi lửa mà nàng luôn treo bên hông thì phải?"

Là cái que mồi lửa đi, đen thui, không có gì đặc biệt.

Diệp Kiều nhìn thấy hai sư huynh mình bị trói, khóe môi hơi nhếch lên, hướng về phía sư huynh nhà mình nháy mắt một cái.

Nhìn thấy đám người Thành Phong Tông đang vây quanh sư huynh của mình, nàng liền mỉm cười, sau đó lao thẳng đến chỗ bọn họ.

Tần Hoài nhìn thấy nàng sau khi quay lại, còn dám hướng về mình chạy tới, hắn liền cười.

Chủ động đưa tới cửa, đúng là không gϊếŧ không được mà.

Khóe môi hắn còn chưa kịp nhếch lên, thì giây tiếp theo liền nhạy bén phát hiện, mặt đất đang rung chuyển dữ dội, một bầy yêu thú đang bay trên trời hướng về phía bọn họ lao thẳng xuống.

Tần Hoài tất nhiên không đem mấy con yêu thú cấp thấp này để vào trong mắt, nhưng ngay sau đó, không biết đã xảy ra chuyện gì, mà yêu thú từ bốn phương tám hướng vừa chạy vừa bay về phía bọn họ.

"Lui lại." Tần Hoài ánh mắt ngưng trọng, quyết đoán ra lệnh.

Thành Phong Tông năm nay toàn là Kim Đan Kỳ không sai, nhưng lại có hai sư đệ là Khí tu, ngoại trừ có năng lực luyện khí ra thì không có năng lực tự bảo vệ bản thân.

Diệp Kiều sao có thể để cho bọn họ chạy, nàng đạp mũi chân, trực tiếp nhảy về phía bọn họ.

Diệp Kiều chạy đằng trước, Mộc Trong Hi ở đằng sau đánh yểm trợ, gặp được yêu thú nào có ý đồ nhào tới, thì hắn liền sử dụng Thanh Phong Quyết chém chết bọn chúng.

Mỗi khi thấy yêu thú đến gần, Diệp Kiều lại nhắc nhở cho Mộc Trọng Hi vị trí của bọn chúng, phòng ngừa việc bị đánh lén.

Chu Hành Vân thấy mình không có việc gì làm, liền dứt khoát đi cởi trói cho hai sư đệ.

Dưới sự phối hợp của ba người, phải nói là vô cùng hoàn mỹ.

"Lần đầu tiên ta nhìn thấy một nhóm thân truyền phối hợp với nhau ăn ý như vậy."

Trưởng lão Bích Thủy Tông thổi thổi chén trà, sau đó cảm thán: "Trường Minh Tông của các ngươi đúng là huấn luyện cũng không tệ."