Ngày này, Bích La mang tin tức đến cho Quân Cửu: "Chủ nhân, Uyển tiểu thư cùng phu nhân hồi phủ."
Rốt cuộc đã trở lại. Quân Cửu câu môi, ngữ khí không chút để ý: "Còn gì nữa?"
"Uyển tiểu thư còn mang về một vị khách quý, hình như là quản sự bổn gia tới, gọi là Quân Lôi."
Tiểu Ngũ nheo lại mắt mèo, đệm thịt bắn ra lợi trảo. Trong cổ họng phát ra tiếng khò khè bén nhọn trước khi tiến công: "Chủ nhân, bọn họ tới!"
"Không cần phải gấp gáp. Địch bất động ta bất động." Quân Cửu thuận thuận lông cho Tiểu Ngũ. Vừa rồi mèo trắng còn xù lông đằng đằng sát khí, lập tức mềm manh mềm manh làm nũng lên. May mắn Bích La là con rối, không tự có ý của thức mình. Nếu không chắc chắn cảm thấy mèo này thành tinh.
Quân Cửu buông xuống mi mắt, ngữ khí lãnh khốc: "Từ giờ trở đi, Bích La ngươi không cần làm chuyện gì khác. Chuyên tâm nhìn chằm chằm Quân Hải Thiên bọn họ, đặc biệt là Quân Uyển Nhi và Quân Lôi. Qua không bao lâu nữa bọn họ sẽ kêu ngươi đi qua, cẩn thận một chút đừng lộ ra dấu vết."
"Dạ." Bích La cung kính hành lễ lui ra.
Ra cửa phòng, thần sắc dại ra của nàng ta trong nháy mắt trở nên sống động, giống nhau như đúc với trước kia, sẽ không khiến người ta phát hiện khác thường.
Quân Cửu nói thực chuẩn, thực mau Quân Hải Thiên liền phái người kêu Bích La đi rồi.
Nam Uyển trong Quân phủ.
Quân Uyển Nhi sắc mặt âm trầm có thể chảy ra nước. Móng tay tu bổ xinh đẹp chui thật sâu vào thịt lòng bàn tay, Quân Uyển Nhi trợn trừng nhìn chằm chằm Quân Thiên Thiên nằm ở trên giường. Quân Thiên Thiên nước mắt lưng tròng nhìn nàng chằm chằm, vô cùng đáng thương và suy yếu.
"Cha, cha nói thật sự? Thật là Quân Cửu phế vật kia làm?"
"Uyển Nhi con nói gì vậy. Chẳng lẽ cha còn có thể lừa con sao? Quân Cửu kia, căn bản chính là giả bộ! Nó ngay trước mặt cha con gϊếŧ hai Linh Sư bậc một, đây có thể là phế vật sao? Uyển Nhi, chúng ta đều bị phế vật kia, a không! Đều bị tiện nha đầu kia lừa rồi!"
Quân Hải Thiên nghĩ đến mình bị đánh cướp kho bạc riêng, thì đau lòng như đao cắt từng trận.
Lại nhìn về phía Quân Thiên Thiên, Quân Hải Thiên đều tức lệch mặt: "Uyển Nhi, chúng ta nhất định phải gϊếŧ chết Quân Cửu. Báo thù cho muội muội con! Con nhìn xem, muội muội con hiện tại chính là một phế nhân! Đời này của nó cũng huỷ hoại!"
"Kêu đại phu tới nhìn chưa?"
"Triệu Hạc đã tự mình tới. Tên lang băm kia! Lại nói không cách nào trị liệu cho Thiên Thiên." Quân Hải Thiên nắm chặt nắm tay, ánh mắt âm trầm độc ác. Hắn vội vàng nói: "Uyển Nhi, chúng ta cần phải lập tức gϊếŧ chết Quân Cửu. Để được bổn gia bên kia thiên vị mang đến Hoàng thành đi!"
Quân Hải Thiên nhìn Quân Thiên Thiên, đau lòng cực kỳ: "Hoàng thành bên kia, nhất định có đại phu càng giỏi có thể trị liệu tốt cho Thiên Thiên!"
Quân Uyển Nhi muốn nói Quân Thiên Thiên vốn là vô dụng. Phế thì phế đi. Nhưng dù sao cũng là muội muội ruột của mình, hơn nữa còn bị Quân Cửu hại. Không thể tha thứ!
"Quân Cửu!" Quân Uyển Nhi ánh mắt độc ác.
Nàng nhìn về phía Quân Hải Thiên, tiếp theo nói: "Cha, lần này Quân Lôi tiến đến. Chính là vì mang đầu Quân Cửu trở về phục mệnh. Chỉ là không nghĩ tới Quân Cửu này tâm cơ thâm trầm như thế. Vậy mà ngụy trang, lừa gạt chúng ta!"
"Uyển Nhi, con chính là Linh Sư cấp hai. Gϊếŧ một Quân Cửu dễ như trở bàn tay. Lần này khiến cho Quân Lôi mang theo đầu Quân Cửu trở về phục mệnh!"
"Được. Con sẽ đi thương nghị một phen với Quân Lôi. Gϊếŧ chết Quân Cửu như thế nào!" Quân Uyển Nhi lại nhìn về phía Bích La, ánh mắt ngạo mạn khinh miệt: "Tiện tì! Bắt đầu từ hôm nay, ngươi phải trông chừng Quân Cửu cho kỹ. Tuyệt đối không cho phép nó ra phủ. Có bất luận gió thổi cỏ lay gì, lập tức tới bẩm báo cho chúng ta!"
"Dạ, dạ! Nô tỳ nhất định trông chừng kỹ Quân Cửu!" Bích La kinh sợ quỳ xuống dập đầu. Ai cũng không thấy được, trong mắt nàng ta hiện lên vẻ tối tăm.
Quân Uyển Nhi lướt qua nàng ta, gấp không chờ nổi đi tìm Quân Lôi thương nghị âm mưu.