Chương 15

Editor: Kỷ Tiếu Nhược Thủy

Sắc mặt Vân Vũ chợt ngưng trọng, lại không khách khí mang ngọc bài cùng mảnh nhỏ của tàng bảo đồ để vào trong lòng ngực, mới liếc mắt nhìn hắn một cái: “Không có gì, làm thế nào đi ra ngoài?”.

Nàng lưu loát dứt khoát làm Long Khuynh Tà bất đắc dĩ cười.“Đi theo ta.” Theo hắn dẫn đường, Vân Vũ mới biết được người nam nhân này đến tột cùng đã vào địa cung bằng cách nào.

Tới gần góc tối nơi lối ra có một cửa động có thể chứa được một người, nhìn có vẻ là do hắn đào. Chỉ là ngoài dự kiến của Vân Vũ, cửa động kéo dài lại thông tới sau vách núi, phải mất hơn nửa giờ mới có thể thoát ra. Có thể tưởng tượng được khoảng cách rất xa.

Người nam nhân này rốt cuộc đào đường ngầm này bao lâu? Đối với việc hắn làm, nói không cảm giác chính là giả. Nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, muốn nhiều hơn nàng không cho được……

Ban đêm của ba ngày sau.

Trong sương phòng phía Đông Vân phủ, Liễu Thanh Nguyệt cởϊ áσ ngoài đang chuẩn bị đi vào giấc ngủ.

Bỗng nhiên! “Vù vù……” Một trận gió từ ngoài cửa sổ thổi vào. Toàn bộ đèn trong phòng lập tức bị dập tắt, không gian chìm vào trong bóng tối.

Liễu Thanh Nguyệt nhíu mày, ánh mắt sắc bén trong bóng đêm tập trung nhìn xung quanh, dưới chân vừa động trường kiếm đã nằm trong tay, cả cơ thể vạn phần cảnh giác. Một khi có gió thổi cỏ lay nàng lại nhạy bén phát hiện ra sự khác thường, có thể thấy được nàng có tâm đề phòng vô cùng cẩn thận.

“Là ai?”. Liễu Thanh Nguyệt nhìn quanh bốn phía, muốn xuyên qua một mảnh tối đen nhìn xem là ai đến phá rối. Nhưng trong phòng lại là một mảnh tĩnh mịch (yên tĩnh).

Mày Liễu Thanh Nguyệt nhíu chặt, luôn cảm giác được trong phòng có một mối nguy hiểm đang đến gần. Đúng lúc này, trong bóng tối liền có một người chậm rãi đi ra.

“Ngươi là ai? Dám tự tiện xông vào phòng bổn phu nhân, thật lớn mật.” Tiếng quát âm lãnh vang lên, thể hiện đủ khí thế của Tướng quân phu nhân Vân gia. Nhưng trong âm thầm nàng lại chậm rãi đi đến hướng cửa phòng.

“Xoát xoát!”. Một cây ngân châm đánh thẳng vào phía trên cửa, làm bước chân Liễu Thanh Nguyệt thoáng chốc dừng tại chỗ.

“Đại nương, người muốn đi nơi nào? Chỉ mới một khoảng thời gian không gặp liền không thích ta sao?”. Tiếng cười nói nhẹ nhàng nhưng lại giống như ma quỷ truyền đến.

Thân thể Liễu Thanh Nguyệt chấn động, trong ánh mắt nhìn vào nàng hiện lên kinh ngạc, giọng nói khẽ run: “Ngươi…… Là ngươi? Ngươi sao có thể không chết?”. Không nói đến hoa ăn thịt người trong cấm địa, trước khi nàng rời đi đã bồi thêm phi tiêu tẩm kịch độc, tuyệt đối sẽ lấy mệnh nàng ta. Nhưng hiện tại…… Sao lại thế này?

Vân Vũ từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, ánh mắt lạnh lùng nhưng khóe môi khẽ cong: “ Cũng chỉ có thể nói mệnh ta vẫn chưa tuyệt, cho nên đêm nay liền tới lấy mạng người.”

Nghe vậy, cả người Liễu Thanh Nguyệt run lên, nhưng ngay sau đó sát khí hiện lên trong đáy mắt, âm độc dâng lên dưới đáy lòng. “Hừ, chỉ bằng phế vật nhỏ như ngươi cũng dám nói lời như thế, thức thời liền đem hộp gỗ nhỏ giao cho ta, ta liền nể tình cùng là người một nhà tha cho ngươi một con đường sống, nếu không……”. Liễu Thanh Nguyệt cũng không nói hết lời mà cười âm lãnh mang theo ý uy hϊếp mười phần.

Nếu như trước kia Vân Vũ cùng nàng ta đối địch xác thật không phải đối thủ của nàng ta. Nhưng hiện tại, ngoại trừ một thân kỹ năng sát thủ, nàng đã đột phá tới ngũ giai sơ kỳ, muốn mạng của một tam giai trung kỳ quả thực là dễ như trở bàn tay. Nhưng Liễu Thanh Nguyệt lại không biết, còn tưởng rằng nàng vẫn là phế vật.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Nghe vậy Vân Vũ cười châm chọc, nhìn nàng ta như kẻ ngu ngốc, khinh thường nói: “Người một nhà? Ngươi có thể mặt dày nói ra ba chữ này sao? Chính ngươi không cảm thấy rất buồn cười chăng? Ngươi chỉ là một người không khác gì con chó của người khác, ngươi thật đem chính mình xem như chủ nhân là chuyện của người. Còn ta nếu không đem hộp gỗ cho ngươi, chỉ sợ ta chưa lấy mạng ngươi thì chủ tử kia của ngươi cũng sẽ muốn mạng chó của ngươi đi? Mạng ngươi ti tiện như vậy nên không xứng cùng ta nói ba chữ người một nhà.”

Lời nói của Vân Vũ sắc bén như đao làm Liễu Thanh Nguyệt lập tức thẹn quá thành giận: “Ngươi câm miệng cho ta, cái tiện nhân phế vật như ngươi cũng không xứng nói đến chủ tử nhà ta, ta nói cho ngươi biết chủ tử của ta……”. Bỗng nhiên sắc mặt Liễu Thanh Nguyệt biến đổi, nhíu mày tức giận trừng Vân Vũ: “ Tiện nhân nhà ngươi cũng dám dùng phép khích tướng dụ ta nói ra.” Liễu Thanh Nguyệt còn chưa quá ngu ngốc, ngay lúc bị chọc giận lập tức kịp phản ứng lại.

Đáy mắt Vân Vũ trầm xuống, cao ngạo liếc mắt nhìn nàng ta một cái: “Xem ra người làm ngươi hạ âm độc cho ta trong mười mấy năm qua, chính là chủ tử sau lưng ngươi.”

“Hừ, có phải hay không đều không phải điều ngươi nên biết đến. Nếu ngươi đã biết nhiều thứ không nên biết, vậy quyết không thể để ngươi sống sót.” Ánh mắt Liễu Thanh Nguyệt hiện lên sát khí lạnh thấu xương, tay vừa động một đạo đấu khí màu vàng xuất hiện, dưới chân di chuyển, tay cầm trường kiếm bỗng chốc đâm thẳng vào tim Vân Vũ.

Trong mắt Vân Vũ chợt lóe âm lãnh, tay nắm chặt thành quyền, một đạo ánh sáng màu đỏ tím chói mắt từ trong cơ thể bắn ra hóa thành một đạo công kích tấn công về phía nàng ta.

“Phanh!”. Tiếng trường kiếm đứt gãy vang lên. Liễu Thanh Nguyệt bỗng chốc trợn to mắt, cả gương mặt đều hiện lên kinh ngạc. Nhưng không cho nàng có cơ hội mở miệng, trong bóng đêm đạo thân ảnh kia đã tới bên người nàng ta, một cổ hàn ý lạnh băng tràn ngập cả cơ thể.

“Nói, chủ tử sau lưng ngươi là ai?” Vân Vũ dùng hai ngón tay kẹp đoạn kiếm gãy kề sát vào trên cổ bóng loáng của nàng ta.

Giờ khắc này, tròng lòng Liễu Thanh Nguyệt vạn phần kinh hãi. Đấu khí màu đỏ tím? Tự cổ chí kim, chưa từng có màu sắc thiên phú như vậy. Mà nàng ta vừa ra tay lại khiến cho Liễu Thanh Nguyệt biết được thực lực nàng ta phía trên nàng.

Sao có thể? Chỉ trong một tháng từ phế vật trúng âm độc không thể giải, lại có thể tồn tại trong cấm địa dù gặp hoa ăn thịt người, còn có được năng lực như vậy. Chẳng lẽ, trong cấm địa……“Ngươi…… Ngươi làm thế nào có được lực lượng như vậy?”

Truyện được dịch và đăng bởi dịch giả Nhược Thủy (Kỷ Tiếu Nhược Thủy). Được cập nhật đầy đủ và nhanh nhất tại truyenhdt.com.

Nghe được giọng nói kinh ngạc của Liễu Thanh Nguyệt, Vân Vũ cười lạnh: “ Thật sự phải đa tạ ngươi ban tặng ta. Nếu ngươi không muốn trả lời vấn đề ta nói, ta không ngại giúp nữ nhi của ngươi cũng vào cấm địa nếm thử tư vị kia, ta bảo đảm nàng sẽ bị hoa ăn thịt người cùng vô số mãng xà gặm cắn chịu đủ mọi thống khổ, đến xương cốt cũng không còn……”. Lời nói của nàng đã chứng minh trong cấm địa trừ hoa ăn thịt người còn có mãng xà……

Sắc mặt Liễu Thanh Nguyệt biến đổi: “Không, ngươi không thể làm như vậy, nàng là tỷ muội cùng huyết thống với ngươi, các ngươi đều là người Vân gia……”

“Haha, tỷ muội cùng huyết thống? Liễu Thanh Nguyệt những lời này ngươi cũng nói ra được sao? Lúc trước đem ta đánh ngất mang vào trong phòng Thái Tử, cái gọi là tỷ muội cùng huyết thống lại đem ta đang sống sờ sờ quất roi cắt từng đao đến chết, ngươi có nghĩ tới ta cũng là người trong Vân gia? Các nàng có nghĩ là tỷ muội cùng huyết thống với ta?”

Vân Vũ đột nhiên cười lạnh làm Liễu Thanh Nguyệt kinh hãi không thôi. Bởi vì nàng thật sự cảm giác được một cổ sát ý mãnh liệt đối với những người tổn thương nàng ta, nàng ta tuyệt không nương tay.

“Không phải ta, căn bản không phải ta cho người đánh ngất ngươi mang vào phòng Thái Tử nghỉ ngơi, ngươi không thể……”

“Bá!”. m thanh vũ khí sắc bén cắt qua không khí vang lên. Ánh sáng lạnh nhanh như tia chớp từ cửa sổ đánh vào. Sắc mặt Vân Vũ biến đổi, thân hình chỉ kịp né tránh công kích. Nhưng Liễu Thanh Nguyệt lại không thể tránh khỏi, tiểu đao sắc bén đâm xuyên qua đầu nàng ta, "bang" một tiếng cắm thật sâu vào vách tường.

Nếu như không phải Vân Vũ kịp phản ứng, tiểu đao tất nhiên sẽ xuyên qua đầu nàng lại đâm tiếp vào Liễu Thanh Nguyệt. Thân thủ người kia cực nhanh lại có lực công kích cường hãn. Thực lực người này tuyệt đối cao hơn nàng.

Ánh mắt Vân Vũ lạnh lùng, tay phất một cái, ba chiếc ngân châm nhiễm kịch độc phá cửa sổ bay đến phương hướng vừa đánh tới. Không có động tĩnh! Người đi rồi?

Tại một khắc này Vân Vũ cũng không dám xác định. Nhưng sau tình cảnh vừa xảy ra nàng lại xác định một việc. Chính là trong Vân phủ người muốn mạng nàng tuyệt đối không chỉ có Liễu Thanh Nguyệt. Chỉ là Tướng quân phủ rốt cuộc che giấu bao nhiêu người? Lại có bao nhiêu bí mật không muốn người khác biết?



Vân Vũ liếc mắt nhìn Liễu Thanh Nguyệt đã chết trợn to mắt nằm trên mặt đất, sâu trong đáy mắt không có nửa điểm thương hại, khóe môi khẽ cong mang theo ý cười lạnh lẽo.

Hừ, cho dù người nọ không động thủ nàng chắc chắn sẽ diệt khẩu nàng ta. Nhưng xem tình huống, việc nàng liên quan đến hộp gỗ nhỏ không thể che giấu được. Như vậy, nàng muốn nhìn xem còn có ai ẩn ở sau lưng muốn mạng nàng.

Sẽ có một ngày nàng nhổ tận gốc tất cả mầm tai họa…… Đương nhiên, trước khi nàng rời đi thừa dịp cơ hội tốt lại động tay động chân, giở một chút thủ đoạn "vu oan giá họa".

Sáng sớm hôm sau!

“A……” Một tiếng hét thảm bỗng nhiên vang lên trong sương phòng đông viện. Chỉ chốc lát, liền thấy một thân ảnh hoảng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch từ trong phòng bò ra ngoài.

“Tam tiểu thư, ngài làm sao vậy……” Thị vệ cầm kiếm vọt thẳng vào sân kiểm tra. Nhưng khi nhìn thấy Vân Linh Thủy tay nắm đoản kiếm nhiễm máu, một thân y phục bị biến thành huyết y đang bò trên mặt đất, thị vệ cùng nô bộc chạy đến đều đồng thời sững sờ tại chỗ.

“Sao lại thế này? Mới sáng sớm liền ồn ào nhốn nháo……” Ngũ phu nhân Liễu Thấm Thủy cách đó không xa đang đi tới, khi nhìn thấy cả người Vân Linh Thủy đầy máu sắc mặt đột biến, dường như rất lo lắng hỏi: “Linh thủy, ngươi làm sao vậy?”

Vân Linh Thủy lại giống như đã chịu phải kinh sợ cực lớn, ánh mắt dại ra, cả người run rẩy: “Không, không phải ta, không phải ta gϊếŧ……”

Đột nhiên, một giọng nói run rẩy mang theo hoảng sợ vang lên: “Ngũ phu nhân, ngài mau xem……”

Tất cả mọi người có mặt đều thuận thế nhìn lại. “Hít hít……”. m thanh hít khí lạnh từ trong miệng mọi người vang lên.

Chỉ thấy thi thể Liễu Thanh Nguyệt máu chảy đầm đìa treo ở trong phòng, hai mắt trừng lớn, giống như chết không nhắm nên trừng mọi người ở đây.

“Đại phu nhân đã chết……”. Không biết là ai mở miệng, chỉ là lời này vừa ra tất cả mọi người đều sợ hãi. Thị vệ vội vàng chạy khỏi đông sương phòng, đi thẳng Tĩnh Tâm Uyển của Vân lão thái gia……

Tĩnh Tâm Uyển.

Tiếng bước chân hoảng loạn từ xa truyền đến càng lúc càng gần. Chân mày Vân Kỳ cau lại, bởi vì hắn phân phó qua bất luận kẻ nào không có việc gì đều không cần tiến đến quấy rầy hắn tĩnh tâm tu luyện.

Nhưng sáng sớm hôm nay, tiếng bước chân bên ngoài giống như càng lúc càng lớn, lại thêm tiếng kêu hoảng loạn truyền đến. Vân Kỳ không thể tiếp tục tu luyện nên mở mắt ra, đứng lên đi ra hướng cửa.

“Lão thái gia, đại, đại phu nhân bị sát hại……” Vân Kỳ mới vừa mở cửa phòng, liền nghe được âm thanh run rẩy của thị vệ bị ngăn bên ngoài sân bẩm báo.

“Cái gì bị hại? Mau nói rõ ràng.” Vân Kỳ bước khỏi đình viện, mày nhíu chặt.

Thị vệ lập tức vội vàng đem tình huống vừa mới xảy ra ở đông sương phòng, ngắt quãng lặp lại một lần: “Sáng sớm, nghe được tiếng tam tiểu thư hét lên nên thuộc hạ vọt vào sân…… Liền nhìn thấy tam tiểu thư trong tay cầm đoản kiếm dính máu, cả người nhiễm máu từ trong phòng đại phu nhân bò ra ngoài…… Thoạt nhìn đại phu nhân giống như bị chủy thủ chém vô số đao, máu chảy đầm đìa…… Đã chết……”