Chương 14

Editor: Kỷ Tiếu Nhược Thủy

Long Khuynh Tà mang theo Vân Vũ xuyên qua nhiều trở ngại trong mê cung, rốt cuộc đi tới hành lang nơi ngày đó nàng đi vào.

Lúc này Vân Vũ mới phát hiện hắn rất quen thuộc các lối đi trong địa cung. “Ngươi trước kia đã tới cấm địa sao?” Vân Vũ ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi hắn một câu.

Long Khuynh Tà cười tà mị, nhún nhún vai: “Không có, chỉ là đã đi vào mấy ngày rồi, đi nhiều liền quen thuộc.”

Đi vào mấy ngày rồi? Hắn…… Ngay khi Vân Vũ nghiêng đầu đánh giá hắn, khóe mắt lại đột nhiên nhìn thấy hộp gỗ nhỏ nằm trong góc. Đây không phải hộp gỗ nhỏ ngày đó đoạt từ trong tay Ngô Cương sao? Nàng rời khỏi vòng tay của Long Khuynh Tà, đi đến góc nhặt hộp gỗ nhỏ lên.

“ Đó là thứ gì?” Long Khuynh Tà liếc mắt nhìn hộp gỗ nhỏ, tò mò hỏi. Nhưng khi nhìn đến hoa văn kì quái trên hộp gỗ, chỗ sâu trong đáy mắt rõ ràng hiện lên một tia dao động.

“Không biết, đây là đồ vật của Ngô Cương, ngày đó nhìn thuận mắt nên nhặt lấy.” Vân Vũ nhàn nhạt giải thích một tiếng, liền muốn mở hộp gỗ ra. Nhưng lại phát hiện hộp gỗ nhỏ lại có khóa.

Long Khuynh Tà nhận lấy hộp gỗ xem qua rồi đưa lại cho nàng: “ Theo kết cấu hộp gỗ là cần chìa khóa đặc thù mới có thể mở ra, nhưng loại gỗ Tử Ngọc làm hộp gỗ này rất hiếm thấy, chỉ sợ trong toàn bộ Chu vương triều cũng cũng chỉ có vài vị quyền thế trong hoàng thất mới có thể sử dụng, xem ra quản gia nhà nàng cũng thật không đơn giản.”

Hoàng thất? Vân Vũ nhíu mày, không khỏi nhìn hộp gỗ nhỏ trong tay vài lần. Nàng nhớ rõ Liễu Thanh Nguyệt giống như rất xem trọng hộp gỗ nhỏ này, vẫn luôn muốn lấy về. Nhưng hằng năm Liễu Thanh Nguyệt đều ở trong Vân phủ, rất ít đi tham dự yến hội hoàng thất. Cho dù đi cũng là trường hợp có đông người tham gia, sao có thể cùng người quyền thế trong hoàng thất thiết lập quan hệ?

Chẳng lẽ sau lưng Liễu Thanh Nguyệt còn có người khác? Người nọ muốn thông qua nàng không chế Vân gia? Chỉ là…… Cho người hạ độc nàng cũng không phải Liễu Thanh Nguyệt, mà là người sau lưng Liễu Thanh Nguyệt? Nếu thật là như vậy, người kia vì cái gì âm thầm hạ âm độc nàng mười mấy năm? Sao không trực tiếp độc chết hoặc là gϊếŧ chết nàng? Hơn nữa nàng là thứ nữ cha không thương nương đã mất, làm nhiều việc như vậy có phải làm chuyện bé xé ra to?

Mặc kệ nguyên nhân gì, cũng không quan tâm nàng suy đoán có phải sự thật hay không. Chuyện này, tuyệt đối không đơn giản.

“Ngươi có ngân châm không?” Vân Vũ ngước mắt nhìn Long Khuynh Tà hỏi một câu.

Muốn ngân châm? Long Khuynh Tà nhướng mày, cũng không hỏi nguyên nhân, phất tay một cái liền thấy hắn không biết từ nơi nào lấy ra một cây kim dài: “Chỉ có cái này, nhìn xem có thích hợp dùng hay không”

“Có thể!”. Khóe miệng Vân Vũ cong lên, sau khi nhận lấy liền trực tiếp đâm kim dài vào ổ khóa trong hộp gỗ nhỏ.

Chìa khóa đặc thù? Ở trong mắt Vân Vũ chỉ là một việc nhỏ mà thôi. Ở kiếp trước, nàng từ nhỏ đã được huấn luyện ở các phương diện, ngay cả khóa gây nổ tung tiên tiến nhất của Đức, cho nàng mười phút cũng có thể xử lý. Huống chi đây chỉ là một ổ khóa nhỏ.

Mười giây! “Cạch!” Một tiếng vang rất nhỏ vang lên. Ổ khóa trong hộp gỗ nhỏ đã bị mở ra.

Long Khuynh Tà nhướn mày nhìn nàng bằng ánh mắt thâm sâu, thoáng chốc lại hiện lên một tia sáng kỳ dị, khóe miệng tà mị khẽ cong: “Thật không ngờ đến vật nhỏ nàng còn có chiêu thức này, thật làm vi phu vui mừng.”

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Nghe vậy Vân Vũ nhíu mày, tức giận liếc mắt nhìn hắn một cái: “Đừng luôn tự xưng vi phu, ngươi không ngại mất mặt nhưng ta ngại.”

“Mất mặt?” Long Khuynh Tà sửng sốt.

“Xem tuổi của ngươi ta phải kêu ngươi là đại thúc mới đúng!” Vân Vũ ngước mắt nhìn về phía hắn. Kỳ thật, thân hình nàng hiện tại tuy là 15, nhưng kiếp trước nàng đã 28. Người nam nhân trước mắt nhiều lắm cũng 24-25, chỉ là nàng không hy vọng hắn mở miệng ngậm miệng đều tự xưng vi phu, quang minh chính đại chiếm tiện nghi của nàng. Tuy nhiên, quan trọng nhất là cảm giác người nam nhân này quá nguy hiểm.

Ánh mắt Long Khuynh Tà chợt lóe tia u ám, tà mị cong môi cười: “Vật nhỏ nàng hóa ra là ngại vi phu lớn tuổi? Nhưng nàng có biết người ở Thần Châu đại lục chỉ cần đột phá Đại Võ sĩ, là có thể sống đến trăm năm dương thọ; đột phá Võ Thánh liền tăng thêm 300 năm tuổi thọ, nếu tới Võ Tôn liền có thể tăng trưởng 500 nguyên thọ. Vi phu hiện giờ tuy 25 tuổi, nhưng muốn đột phá Đại Võ sĩ với ta mà nói cũng không khó, vật nhỏ vi phu còn không bắt bẻ nhưng nàng thật ra ghét bỏ vi phu.”

Khi hắn 25 tuổi liền đạt tới bát giai đỉnh phong, khoảng cách tới cửu giai cũng chỉ cách một bước không xa. Có thể nghĩ, thiên phú tu luyện của hắn yêu nghiệt cỡ nào. Đáng tiếc, đối với linh hồn xuyên qua như Vân Vũ thật sự không hiểu được cái gọi là thiên phú tu luyện ở dị thế.

Nhưng đối với thọ nguyên tăng theo tu luyện như lời hắn nói thật ra làm nàng giật mình. Nhân loại bình thường đa số sống bảy tám chục năm đã là cực hạn, người có thể sống được trăm năm đã ít lại càng thêm ít. Lại không ngờ rằng ở chỗ này tu luyện vẫn có thể tăng thêm dương thọ. Nếu vẫn luôn tu luyện, không phải có thể sống sót mãi mãi sao?

Vân Vũ lại không biết càng về sau tu luyện càng khó khăn, thậm chí đều dựa vào cơ duyên mới có thể đột phá, vô số người không gặp cơ duyên nên cả đời không cách nào đột phá. Không thể nào như nàng suy nghĩ vẫn luôn tu luyện là có thể luôn sống sót. Nếu thật như vậy, người trên Thần Châu đại lục đều thành thần!

Vân Vũ bĩu môi, cho hắn cái liếc mắt xem thường: “Ta lười cùng ngươi nói, dù sao miệng ngươi nói lời đứng đắn là được.” Nói xong, nàng cũng không để ý tới hắn có biểu tình gì, thuận tay liền mở ra hộp gỗ nhỏ.

Chỉ thấy bên trong hộp cũng không có đồ vật gì đặc biệt, chỉ có một khối thẻ bài bằng ngọc trong suốt, ngoại trừ một ít đồ linh tinh cái gì cũng không có, phía dưới ngọc bài là một mảnh da dê nhỏ. Vân Vũ vừa muốn lấy ngọc bài ra, một bàn tay đã giành trước một bước.

“Ngươi……”. Vân Vũ nhíu mày quay đầu đi, vừa định mở miệng lại bị âm lãnh trên mặt nam nhân làm im bặt. Nàng lần đầu tiên nhìn thấy người nam nhân này có vẻ mặt như vậy. “Ngươi biết đồ vật này.” Không phải câu hỏi mà là khẳng định.

Long Khuynh Tà áp xuống cảm xúc phức tạp trong lòng, tay nâng ngọc bài lên làm Vân Vũ nhìn thấy chữ "Vu" khi ánh sáng xuyên thấu qua ngọc bài.

“Vu? Là có ý nghĩa gì?” Vân Vũ nhíu mày.

“Đây là ngọc bài chỉ có người trong Vu tộc sở hữu.” Long Khuynh Tà thanh âm có chút lãnh trầm.

Người trong Vu tộc? Vân Vũ không khỏi nghĩ đến chiếc vòng cổ xưa trên người nàng, dường như là thánh vật của Vu tộc. Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Lại là hoàng thất, lại là Vu tộc……Chẳng lẽ những thứ này đều liên quan đến bản thân nàng ?

Long Khuynh Tà âm thầm che giấu sự thật sau gương mặt âm lãnh, vươn tay lấy mảnh da dê nhỏ dưới đáy hộp gỗ nhỏ. Khi hắn nhìn mảnh da dê nhỏ sắc mặt hơi thay đổi. Có thể làm hắn lần nữa thay đổi sắc mặt chính là đồ vật không đơn giản.

Vân Vũ nhìn hắn, nhướng mày hỏi: “Lại là thứ gì? Chẳng lẽ lại cùng Vu tộc có quan hệ?”. Xem sắc mặt hắn vừa rồi khẳng định cùng Vu tộc có chút ân oán. Nếu không dựa theo bộ dáng yêu tà của hắn, tuyệt đối không có khả năng sẽ xuất hiện biến hóa lúc trước.



“Cái này cùng Vu tộc không có quan hệ, nhưng sau này sẽ cùng nàng có quan hệ.” Long Khuynh Tà quỷ dị nhìn nàng.

Sau này có quan hệ với nàng?. “ Là thứ gì? Ta muốn nhìn.” Vân Vũ tò mò lấy nửa tấm da dê trong tay hắn nhìn vài lần, phát hiện mặt trên có ký tự kỳ quái, hoàn toàn xem không hiểu, nhưng ở phía dưới là một bản đồ không hoàn chỉnh.

“Đây là một phần bản đồ sao?” Vân Vũ không thể khẳng định nhìn về phía Long Khuynh Tà.

“Nói đúng ra là một tấm bản đồ kho báu (tàng bảo đồ).” Long Khuynh Tà nhìn chằm chằm nàng nói.

Tàng bảo đồ?. Vân Vũ lại nhìn mảnh da dê trong tay vài lần, nhún nhún vai khinh thường nói: “Cho dù là tàng bảo đồ thì như thế nào? Sau này cùng ta có quan hệ gì?”. Tuy rằng nghe nói tới tàng bảo đồ sẽ rất hưng phấn, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm trong quá khứ, một khi thứ này bị người ngoài biết được lại nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ. Suy đi nghĩ lại, nàng thật sự không có nhiều hứng thú đi tìm bảo tàng. Huống chi, tiền của là vật ngoài thân.

Nhưng nàng lại không biết, tàng bảo đồ này căn bản không phải bảo tàng chứa châu báu, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không nói nên lời khi nãy.

Long Khuynh Tà nghe vậy sủng nịch cười ha hả, duỗi tay xoa xoa đầu nàng: “Trên đời này, chỉ sợ cũng chỉ có vật nhỏ nàng mới có thể khinh thường tàng bảo đồ như thế.”

“Nhưng nếu ta không nhìn lầm, cái này chính là một mảnh nhỏ trong bản đồ đi đến triệu hoán Thần Điện trong truyền thuyết.”

“Triệu hoán Thần Điện?” Lại là thứ gì? Vân Vũ nhướng mày hỏi.

Truyện được dịch và đăng bởi dịch giả Nhược Thủy (Kỷ Tiếu Nhược Thủy). Được cập nhật đầy đủ và nhanh nhất tại truyenhdt.com.

Long Khuynh Tà bộ dáng cao thâm khó đoán cười nói: “Nghe nói, triệu hoán Thần Điện là nơi ở của triệu hoán sư sau khi đột phá thành thần, nhưng trải qua năm tháng vô tận triệu hoán sư đã bắt đầu suy tàn, triệu hoán Thần Điện đã bị đóng cửa.”

Nói đến đây, dừng một chút tiếp tục nói: “Chỉ là bên trong triệu hoán Thần Điện, có rất nhiều thần lực do triệu hoán sư thành thần trước kia lưu lại. Nếu có thể đi vào, lại kế thừa thần lực được một trong các triệu hoán sư lưu lại, như vậy người nọ liền một bước lên trời, trở thành người thừa kế của triệu hoán sư, có được sức mạnh khủng bố một chiêu diệt một quốc gia.”

“ Một chiêu diệt một quốc gia?” Vân Vũ dù bình tĩnh cũng không nhịn được hơi kinh hãi. Đó rốt cuộc là lực lượng khủng bố cỡ nào? Chỉ cần kế thừa thần lực, là có thể trở thành người thừa kế của triệu hoán sư? Đây không phải giống như từ trên trời rớt xuống miếng bánh thơm ngon sao! Chỉ sợ tin tức vừa truyền ra, toàn bộ Thần Châu đại lục không ai không động tâm, không ai không điên cuồng.

“ Nhưng đây chỉ là một mảnh nhỏ trong bản đồ, nếu muốn đi triệu hoán Thần Điện phải gom đủ mười hai mảnh mới được.” Nhìn sắc mặt nàng hơi kinh ngạc, Long Khuynh Tà cười nhạt xoa xoa đầu nàng nói.

Mười hai mảnh? Vân Vũ từ trong ngạc nhiên phục hồi lại tinh thần, nhíu mày nhìn mảnh da dê trong tay. Tuy rằng trong lòng rất kích động, nhưng nàng lại biết rất rõ ràng đây tuyệt đối là một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Hơn nữa quản gia Ngô Cương cùng Liễu Thanh Nguyệt đều biết thứ này ở trong tay nàng. Nếu bọn họ biết được nàng còn sống, nàng còn không kịp cường đại lên chỉ sợ đã bị họ hạ độc thủ. Xem ra chờ sau khi rời khỏi đây, việc đầu tiên chính là diệt khẩu hai người kia.

“Vật nhỏ, suy nghĩ cái gì? Đột nhiên sát khí năng như vậy!”. Đáy mắt nàng hiện lên sát khí Long Khuynh Tà cũng không bỏ sót, lúc này làm hắn cảm thấy càng thú vị.