Sắc mặt hai người hơi tái nhợt.
"Mà này, Ngụy Cảnh Bác có biết các người ở sau lưng giúp đỡ anh ta không?" Quý Thường Âm nói xong liền cười cười, "Đúng vậy, anh ta có lẽ còn không biết các người là ai."
Quý Thường Âm nheo nheo mắt: "Tôi thích ai, muốn theo đuổi bằng phương pháp gì, không liên quan gì đến các người, hiểu không? Dù tôi có làm gì, tôi vẫn hơn một con giòi chỉ dám nói xấu sau lưng người khác như các người."
Cô đem tóc vén đến sau lỗ tai, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đừng để tôi nghe thấy hai người nói nhảm nữa, trước đây tôi không so đo với các người, chỉ là do tôi lười biếng, hiểu không?"
Quý Thường Âm giẫm lên đôi giày cao gót bước đi về phía chỗ ngồi mà cô đã đặt, liếc nhìn người vừa bước vào cánh cửa, bước chân hơi khựng lại.
Hứa Triều Mộ.
Thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Cô cũng có chút ấn tượng với tình tiết này trong sách.
Nguyên chủ cuối cùng cũng gọi Ngụy Cảnh Bác tới, nhưng bởi vì gặp phải HứaTriều Mộ, Ngụy Cảnh Bác liền trực tiếp rời khỏi nguyên chủ đi tìm nàng, đương nhiên Hứa Triều Mộ từ chối lời mời ăn cơm cùng của Ngụy Cảnh Bác.
Quý Thường Âm dừng bước chân lại, sau đó đi về phía Hứa Triều Mộ.
"Một mình sao?" Quý Thường Âm nở một nụ cười ôn hoà.
Hứa Triều Mộ nhìn Quý Thường Âm gật gật đầu.
"Tôi cũng một mình, không bằng cùng nhau?"
Hứa Triều Mộ nhìn chằm chằm Quý Thường Âm trong chốc lát. "Chỉ là ăn bữa cơm, tôi cũng sẽ không làm cái gì cô." Quý Thường Âm cười tủm tỉm mà nhìn nàng.
Nguyên chủ bình thường đều tránh Hứa Triều Mộ, cũng chưa bao giờ cùng Hứa Triều Mộ xuất hiện cùng một sự kiện, cho nên hai người trên cơ bản chưa bao giờ ở cùng một khung hình.
"Được." Hứa Triều Mộ gật gật đầu.
Quý Thường Âm kỳ thật đã sẵn sàng để bị từ chối, nhưng không nghĩ tới Hứa Triều Mộ lại đồng ý dứt khoát như vậy.
Bây giờ đến lượt Quý Thường Âm nhìn chằm chằm Hứa Triều Mộ.
Suất diễn của Hứa Triều Mộ trong sách không nhiều, về cơ bản đều là miêu tả bên lề, trong sách người này là một nhân vật chuyên tâm vào sự nghiệp, xem ra đến cuối cùng vẫn chưa yêu.
Hai người ngồi xuống chỗ Quý Thường Âm đã đặt, không ai lên tiếng.
Quý Thường Âm chống cằm nhìn Hứa Triều Mộ, kỳ thật các cô nhìn không giống lắm, cũng không biết những người đó mắt mù đến mức nào mới cho rằng các cô giống nhau.
"Quý tiểu thư, cô có lời gì muốn nói với tôi không?"
Quý Thường Âm suy nghĩ một chút, sau đó lắc lắc đầu, lại gật gật đầu, lấy điện thoại ra: " Có thể thêm bạn tốt trên WeChat không?"
Vẻ mặt Hứa Triều Mộ rõ ràng có chút kinh ngạc, một lúc lâu sau mới nói: "Chúng ta đã thêm bạn tốt trước đây."
Trong không khí ngập tràn sự xấu hổ, tìm trong ký ức Quý Thường Âm hoàn toàn không nhớ có chuyện này, nhưng sau khi tìm kiếm trên WeChat, quả thật có sự tồn tại của Hứa Triều Mộ.
Cũng may cô da mặt dày, đến lúc như vậy cô vẫn còn có thể cười.
"Hứa tiểu thư không cần khẩn trương, tôi chỉ là không muốn ăn một mình thôi, vừa vặn cô cũng một mình."
Quý Thường Âm cầm ly rượu vang đỏ trong tay lên, "Sở dĩ tôi gọi cô, bởi vì tôi vẫn luôn thích cô, muốn gặp cô một lần, nhưng vẫn không có cơ hội."
Hứa Triều Mộ liếc nhìn Quý Thường Âm thoáng qua trong ánh mắt rõ ràng mang theo mê hoặc, nhưng vẫn nói lời cảm ơn.
Mặc dù muốn trò chuyện một chút, nhưng rõ ràng là không có gì để nói, vẫn luôn ở trong tình trạng khó xử.
Quý Thường Âm gọi Hứa Triều Mộ chỉ do chính mình tò mò.
Sau khi Hứa Triều Mộ uống hai ly rượu vang đỏ, hai má đã hơi ửng hồng, mắt cũng có chút mờ mịt, đến khi Quý Thường Âm phát hiện ra thì đã quá muộn.
"Hứa tiểu thư, cô không sao chứ?"
"A?" Hứa Triều Mộ phản ứng rõ ràng có chút chậm chạp, ngẩng đầu nhìn Quý Thường Âm, "Tôi không sao."
Quý Thường Âm: Tin ngươi cái quỷ.
Cô đặt dao nĩa xuống, sai người dọn rượu vang đỏ đi, Hứa Triều Mộ cau mày nhìn Quý Thường Âm, rõ ràng mang theo một chút không vui.
"Cũng ăn sắp xong rồi, Hứa tiểu thư, cô trở về như thế nào?"
Hứa Triều Mộ che miệng khẽ nấc lên, nhìn Quý Thường Âm, không nói.
"Tôi đưa Hứa tiểu thư về? Tôi lái xe đến đây."
Quý Thường Âm uống một ít nước hoa quả thay rượu, cô chưa bao giờ uống rượu khi không có người quen.
Quý Thường Âm xách túi đứng dậy rời đi, lại phát hiện Hứa Triều Mộ vẫn không nhúc nhích.
"Hứa tiểu thư?"
Hứa Triều Mộ đưa tay về phía Quý Thường Âm, hơi hơi nâng cằm lên.
Quý Thường Âm do dự vài giây, nắm tay đối phương kéo lên.
Hứa Triều Mộ bày tỏ sự hài lòng, gật đầu với Quý Thường Âm.
Quý Thường Âm:...
Vị tiểu thư này trong vở kịch nào diễn ra vậy?
Hai người cùng nhau đi đến bãi đậu xe, Hứa Triều Mộ chân có chút không vững, cơ hồ là dựa vào Quý Thường Âm mà đi.
"Cũng may ở đây giữ bí mật tương đối tốt, nếu không chúng ta nhất định lên hot search rồi." Quý Thường Âm đỡ Hứa Triều Mộ lên xe.
Hứa Triều Mộ ngồi ở ghế lái phụ, nghiêng đầu nhìn Quý Thường Âm.
"Cô sống ở đâu?" Qỷ Thường Âm hỏi.
Hứa Triều Mộ lắc lắc đầu.
"A?"
"Không biết." Hứa Triều Mộ ngáp một cái, "Tôi buồn ngủ."
Quý Thường Âm:???
"Hứa tiểu thư? Vậy tôi đi gọi quản lý của cô?"
Đôi mắt nhắm nghiền của Hứa Triều Mộ lập tức mở to ra, trong mắt rõ ràng có thêm vài phần khϊếp sợ cùng với khó tin, trong giọng nói mang theo nồng đậm bất mãn: "Cô còn muốn cáo trạng? Cô như thế nào có thể cáo trạng?"
"Tôi chỉ muốn gọi người đến đón cô." Quý Thường Âm chắc chắn rằng người này đã say.
Rốt cuộc là người nào, uống hai ly rượu vang đỏ đã say?
Hứa Triều Mộ kiên quyết lắc đầu: "Tôi không muốn."
"Vậy ngủ ở nhà tôi?"
Hứa Triều Mộ suy nghĩ một chút, sau đó nhìn chằm chằm Quý Thường Âm một hồi: "Được."
Quý Thường Âm cũng không biết là nên nói Hứa Triều Mộ lớn gan, hay là nói thiết lập nhân vật của nguyên chủ thực sự tốt, đối thủ một mất một còn đều cảm thấy nhân phẩm cô không tồi.
"Cô không sợ tôi đem cô đi bán sao?" Quý Thường Âm thuận miệng hỏi.
"Cô sẽ không." Hứa Triều Mộ nói.
Quý Thường Âm nhướng mày.
"Cô nhìn qua trông rất ngốc."
Tuy rằng không phải nguyên chủ, Quý Thường Âm vẫn cảm thấy có chút tức giận.
"Soi gương đi."
"Ân?"
"Thử xem bây giờ trông cô có bộ dáng tương đối ngốc không."
Hứa Triều Mộ cau mày, vỗ cánh tay của Quý Thường Âm.
"Xuống xe, tới rồi." Quý Thường Âm đem xe đậu trong gara, xuống xe, đi vòng đến bên cạnh Hứa Triều Mộ, mở cửa, đưa tay ra.
Hứa Triều Mộ vừa đi ra đã dựa vào người Quý Thường Âm, Quý Thường Âm bước chân lắc lư, khiến cho vị này bất mãn.
"Tôi lại không nặng."
"Thật sự không nặng, dù sao tôi cũng thấp."
Hứa Triều Mộ híp mắt: "Tôi 168, không thấp chút nào."
"Ồ, tôi 172." Quý Thường Âm đỡ Hứa Triều Mộ, "So với tôi thì thấp hơn."
"Cô bình thường cũng uống như vậy sao?"
"Không." Hứa Triều Mô kéo vạt áo Quý Thường Âm, "Mới hôm nay thôi."
Quý Thường Âm đặt Hứa Triều Mộ lên ghế sô pha.
"Tôi giúp cô đi pha chút nước mật ong."
"Tôi không muốn uống nước mật ong, tôi muốn đi ngủ."
"Thật là một bà cô."
Quý Thường Âm trong nhà chỉ có một phòng, các phòng khác cũng không có chăn đệm, cô cũng không biết mấy thứ này đặt ở đâu.
"Tôi muốn tắm rửa."
Hứa Triều Mộ lại nắm lấy quần áo của Quý Thường Âm.