Chương 1: (Đã sửa)

"Quý Thường Âm, cô để tôi yên được không? Vì cái gì trên đời này lại có nữ nhân không biết xấu hổ như cô?"

Người đàn ông kéo cà vạt với vẻ mặt chán ghét, sau đó ném đồ trên tay về phía trước mặt người phụ nữ nhìn qua như đã đi vào cõi thần tiên "Thu dọn đồ đạc của cô và biến khỏi mắt tôi, tôi bận rộn, không rảnh để ứng phó với cô."

Người phụ nữ trước mặt không di chuyển, vẻ mặt của người đàn ông ngày càng trở nên mất kiên nhẫn.

"Quý Thường Âm? Là cô tự đi ra ngoài hay tôi gọi bảo vệ đuổi cô ra ngoài?"

Quý Thường Âm đầu óc có chút ngốc, cô liếc nhìn người đàn ông trước mặt rồi nhìn chiếc hộp trên mặt đất, hét lên từ "Ra ngoài" nhanh chóng nhặt chiếc hộp trên mặt đất và đi ra ngoài.

Cô thực sự muốn đập phá mọi thứ, nhưng hoàn cảnh xa lạ này khiến cô phải kìm lại, Quý Thường Âm nhận thấy những ánh mắt đang hướng về cô từ mọi hướng từ khi cô bước ra khỏi cửa.

Quý Thường Âm càng hỗn loạn, cô nhớ rõ chính mình đang ngủ trong phòng, vì cái gì vừamở mắt ra cô liền ở chỗ này.

Sau khi rời khỏi tòa nhà, Quý Thường Âm thản nhiên ngồi trên tảng đá trước cửa.

Mặt trời lớn thiêu đến hoảng, tảng đá nóng đến mức có thể nấu đồ ăn.

Quý Thường Âm mất mười phút để sắp xếp lại những ký ức lộn xộn trong đầu, sau đó mới nhận ra rằng chính mình đang xuyên vào một cuốn sách.

Cô còn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết ngôn tình kiểu cũ, trở thành nữ chủ trong truyện không có đầu óc và đáng thương, mà người phụ nữ này lại có cùng họ và tên với cô.

Quý Thường Âm lạnh cả người, cô còn tưởng rằng mình có thể đang nằm mơ, nhưng tảng đá nóng dưới thân nói cho cô biết đó là thật.

Cô vẫn nhớ khi đọc cuốn sách này, có thể nói chính mình đã nguyền rủa từ đầu đến cuối.

"Quý Thường Âm" là nữ chủ hèn mọn và không liêm sĩ nhất mà cô từng thấy, hoàn toàn phù hợp với tuyến chính "nam chủ ngược đãi tôi hàng nghìn lần, tôi vẫn coi nam chủ như mối tình đầu". Rõ ràng Quý gia ở thành phố A cũng là một gia đình giàu có hàng đầu, nhưng côlại cứng đầu mà sống thành một con cẩu dưới chân nam chủ.

Người vừa ném đồ vào cô bằng thứ gì đó là nam chủ Ngụy Cảnh Bác, lớn lên xác thật không tồi nhưng tính tình đủ kém.

Quý Thường Âm cũng không thích nam chủ này, anh ta chỉ đơn giản là đại diện cho nhữngcẩu nam nhân.

Cô xoa xoa huyệt thái dương, căn cứ ký ức của nguyên chủ, cô minh bạch nữ chủ còn đang ở thời kỳ đầu lì lợm la liếʍ, còn chưa kịp mất trí nhớ, sinh non, cho thận.

Vậy thì tốt, nếu đã đến mức đó, cô cảm thấy mình có thể phát điên ngay tại chỗ.

Quý Thường Âm thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, cô đứng dậy, dựa theo trí nhớ tìm xe, vừa lên xe, điện thoại đã reo, là Triệu Hi, quản lý của cô.

"Uy? Đại tiểu thư ngài lại đi tìm Ngụy tổng?"

"Làm sao vậy?"

"Người ta chụp ảnh cô đang ngồi trên tảng đá trước cửa, nó đã lên hot search rồi."

Quý Thường Âm:...

"Gỡ ngay đi."

Quý Thường Âm xoa xoa thái dương, đột nhiên quên mất nữ chủ vẫn là ngôi sao ở đây, nói đến nghề này không thể không nhắc tới bạch nguyệt quang của nam chủ Hứa Triều Mộ.

Nữ chủ gia nhập làng giải trí vì chứng minh mình giỏi hơn Hứa Triều Mộ, hai người lớn lên có vài phần tương tự, từ khi Quý Thường Âm vào giới, người ta bắt đầu nói cô ấy là bản sao Hứa Triều Mộ, cả thế giới đối với cô đều tràn ngập ác ý.

"Ngươi không sao chứ?"

Triệu Hi do dự hỏi sau khi nghe giọng điệu bình tĩnh của Quý Thường Âm.

"Ta không sao, ngươi yên tâm, ta chỉ là hơi chóng mặt vì cảm nắng mà thôi." Quý Thường Âm xoa xoa huyệt thái dương,

"Ta đi về nghỉ ngơi trước."

"Hảo." Triệu Hi lên tiếng.

Quý Thường Âm đợi một lúc lâu, nhưng không có giọng nói nào từ Triệu Hi: "Nếu không có gì để làm, ta sẽ cúp máy trước?"

"Âm Âm, trên đời này nơi nào mà không có cỏ thơm, ngươi nói đúng không"

"Ân."

Triệu Hi bên kia lại sửng sốt: "A?"

"Ta nói cũng phải, trên đời này cỏ thơm nơi nào mà không có, ta nghĩ lại, nam nhân này không tốt, ta muốn tìm người khác thích."

Triệu Hi lâm vào trầm mặc thật lâu, sau đó lập tức trở nên lo lắng.

"Thật hay giả? Ngươi là đang nói đùa sao? Ngươi chịu cái gì kí©h thí©ɧ? Bây giờ ngươi đang ở đâu? Ta tới tìm ngươi, ngươi không cần làm chuyện ngu ngốc."

Khóe miệng Quý Thường Âm khẽ giật giật, cảm thấy có chút bất đắc dĩ: "Ta nói thật đấy. Lát nữa ta về nghỉ ngơi, ta có tiền như vậy, lớn lên còn xinh đẹp tài hoa hơn người muốn loại người gì không có, không cần treo mình trên người hắn."

Triệu Hi ở bên kia lại im lặng, di chuyển điện thoại để kiểm tra lại xem mình có gọi nhầm hay không.

"Ta sẽ không nói với ngươi nữa, ta cúp máy đây, hot search gỡ xuống đi." "Được rồi, được rồi, nhưng ngươi vạn lần đừng làm điều gì ngu ngốc nữa."

Quý Thường Âm cúp điện thoại, đi về nhà theo ký ức.

Là Quý gia đại tiểu thư, Quý Thường Âm sống một mình trong một biệt thự ở khu giàu có, biệt thự rất lớn, những thứ như bể bơi và phòng thay đồ đều là những thiết bị tiêu chuẩn, ngoài ra còn có phòng xông hơi khô, phòng tập thể dục, phòng khiêu vũ và phòng trò chơi. Ngay cả những người hầu cũng có thang máy riêng. Mặc dù chúng thường không được sử dụng, nhưng có một căn phòng bí mật ở góc biệt thự.

Cô ngồi trên sô pha, xoa xoa huyệt thái dương, nhìn bể bơi không có nước, nhàn nhạt thở dài, không biết có thể quay về hay không.

Mặc dù cô không có gì vướng bận ở bên kia, nhưng cô mới trả xong khoản vay mua căn biệt thự của mình, còn không ở đó được mấy năm, nghĩ thế nào cũng thật đáng tiếc.

Quý Thường Âm lại thở dài một hơi, cô đi tắm rửa, trực tiếp leo lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Thời điểm 6 giờ hơn, Quý Thường Âm bị tiếng bản ghi nhớ bằng âm thanh đánh thức, hôm nay là kỷ niệm mười năm quen biết của Quý Thường Âm và Nguỵ Cảnh Bác, cô đã đặt trước một chỗ trong một nhà hàng, đây là lý do hôm nay cô đến công ty tìm Nguỵ Cảnh Bác.

Quý Thường Âm ngồi trên giường một lúc, sau đó đứng dậy thu thập chính mình, đi đến nhà hàng, đương nhiên cô không gọi Ngụy Cảnh Bác, cô muốn đến đó vì trong trí nhớ rất khó đểđặt bàn ở nhà hàng đó, nguyên chủ dựa vào thân phận là đại tiểu thư nhà họ Quý nhảy vào chen hàng.

Khi đến nhà hàng vừa vặn là giờ ăn cơm, loại nhà hàng như thế này, những người đến ăn Quý Thường Âm cơ bản đều nhận thức, nếu đã nhận thức cũng liền biết chuyện của cô và Ngụy Cảnh Bác.

Ánh mắt bát quái cũng không sao, còn nhỏ giọng nghị luận trước mặt cô.

Mỗi lần Quý Thường Âm nhìn trong sách viết có người làm trò nói xấu trước mặt nữ chủ, nữ chủ thương tâm khổ sở liền cảm thấy thực xấu hổ. Tuy rằng mọi người đều là tiểu thư nhà giàu, nhưng nguyên chủ thân phận là người có địa vị xã hội cao, cũng không cùng những người nói xấu nàng cùng đẳng cấp, những người đó sao dám, cô rất muốn hỏi.

"Cười chết ta, Ngụy thiếu gia không thích cô ấy, còn ngày nào cũng đi tìm anh ấy."

"Thật sự mất mặt."

"Chuyện của tôi có liên quan gì đến các người sao?"

Quý Thường Âm đi về phía hai người bọn họ lạnh lùng nhìn bọn họ, nói: "Hai người đến từ gia tộc nào? Nói cho tôi biết tên của các người đi." Biểu cảm của hai người phụ nữ đang thảo luận khẽ biến, hiển nhiên là họ không nghĩ tới Quý Thường Âm cư nhiên sẽ đi tới.

"Chính ngươi làm chuyện như vậy còn không cho người ta nói?" Một người phụ nữ bạo dạn nói.

"Tôi là phạm pháp hay là có chuyện gì? Cần các người phán xét?" Quý Thường Âm kéo kéokhóe miệng, "Ngay trước mặt tôi, các người cho rằng tôi tính tình tốt liền không kiêng nể gì sao?"

Quý Thường Âm lại đè thấp âm thanh nói: "Chậc, tôi nghĩ tôi phải về hỏi lại ba ba tôi xem Quý gia có phải không được nữa hay không, tại sao luôn có người giẫm lên tôi còn muốn đánh vào mặt tôi?"