Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
"Dao Dao, con xem yết hầu còn đau không?"
"Dao Dao, con có muốn ăn hoa quả không? Mẹ gọt táo cho con ăn."
Hai giọng nói một nam một nữ truyền ra từ trong phòng bệnh 510.
Xuyên thấu qua khe cửa phòng bệnh, Vương Bình thấy Trương Dao nằm trên giường bệnh.
Mà ở trước giường bệnh là cặp nam nữ trung niên kia.
Nam có một hàng ria mép mỏng, đầu tóc ngắn, mặc âu phục đắt tiền, so với tài xế Lão Trần, người đàn ông trung niên này mới thật sự là đẹp trai, đại thúc trung niên đẹp trai, còn là loại rất men nữa.
Lại nhìn tới nữ, người phụ nữ này có tướng mạo giống Trương Dao đến bảy tám phần.
Hai người là cặp nam nữ trung niên đã đi cùng Trương Dao tới cửa hàng châu báu ngày ấy, là cha mẹ Trương Dao, Trương Chính và Lưu Mỹ.
Vương Bình làm bộ dựa ở tường hành lang xem di động, nghe nội dung cuộc trò chuyện trong phòng 510.
Từ nội dung cuộc nói chuyện phiếm, Vương Bình thu được rất nhiều tin tức.
Cha mẹ Trương Dao là người làm ăn, ở Thâm Quyến bọn họ không phải thứ nhất thứ hai, nhưng cũng là nhân vật lớn có uy tín danh dự, có tên tuổi.
Vì việc làm ăn bận rộn, vợ chồng Trương Chính rất ít khi quản Trương Dao.
Bọn họ không quản Trương Dao, không có nghĩa là bọn họ không thích Trương Dao, ngược lại bọn họ còn thương yêu cô ấy khủng khϊếp.
Từ nhỏ nuôi nấng Trương Dao như công chúa, nâng trên tay sợ rớt, ngậm vào miệng sợ tan.
Trương Dao muốn viết tiểu thuyết, mặc dù ngoài miệng bọn họ không đồng ý, nhưng trên thực tế bọn họ vẫn để cô ấy viết.
Đúng là như thế, chuyện Trương Dao chết khiến hai người tự trách không ngớt, tự trách bọn họ không thể ở bên cạnh Trương Dao nhiều hơn, dành nhiều thời gian cho Trương Dao hơn. Nếu không phải hai người bọn họ bỏ mặc không chăm sóc con bé, Trương Dao đã không phải chết.
Từ sau khi Trương Dao chết, hai người vẫn sống trong tự trách.
Cũng ngay vào đêm lễ tang Trương Dao, trước khi cô ấy được đưa vào lò hỏa táng, đột nhiên Trương Dao mở mắt, sống lại!
Lúc đó, nhân viên nhà hỏa táng cùng với thân thích của Trương Dao đều sợ hãi kêu to, cho rằng xác chết vùng dậy, sợ hãi không dám tiếp cận Trương Dao.
Duy chỉ có vợ chồng Trương Chính, sau khi kinh ngạc bọn họ lập tức xông lên ôm lấy Trương Dao, khóc.
Sau đó, trải qua một loạt kiểm tra, các mục số liệu của Trương Dao đều bình thường, bác sĩ gọi đây là kỳ tích của khoa học. Nếu không phải vợ chồng Trương Chính dựa vào quan hệ, đả thông quan hệ.
Sợ rằng tin tức Trương Dao chết đi sống lại sẽ nở rộ khắp Thâm Quyến.
Trương Dao chết rồi sống lại, vợ chồng Trương Chính mất mà được, đương nhiên cũng càng thêm quan tâm Trương Dao hơn, đón Trương Dao về ở cùng, đồng thời cũng để con bé có nhiều thời gian ở chung với vợ chồng Trương Chính.
Buổi sáng hôm nay, vợ chồng Trương Chính gọi Trương Dao dậy ăn điểm tâm như thường ngày, muốn dẫn con bé ra ngoài chơi.
Ai biết, trong lúc Trương Dao ăn cơm đột nhiên ho khan, ho ra máu.
Lúc này, vợ chồng Trương Chính bị dọa hỏng, mặc cho Trương Dao không ngừng cự tuyệt, nhất thiết phải lôi kéo Trương Dao đến bệnh viện kiểm tra.
Con gái mất mà được, cảm giác khi mất người thân sau đó lại có được, không ai rõ ràng hơn vợ chồng Trương Chính.
Bọn họ không muốn mất Trương Dao.
Thấy thời cơ xấp xỉ, Vương Bình chuẩn bị vào phòng 510.
Nhưng một người trung niên mặc áo blu trắng đã giành trước, đi vào phòng 510.
"Lão Hà, kết quả kiểm tra ra sao rồi? Con gái của tôi thế nào?" Dường như Trương Chính rất quen thuộc người đàn ông mặc áo blu trắng này.
"Lão Trương, ông không cần khẩn trương như vậy, đã có kết quả kiểm tra, con gái của ông không sao cả, chỉ là để đảm bảo an toàn, nên để con bé ở lại viện quan sát một thời gian ngắn thì tốt hơn, dù sao..."
Nói còn chưa dứt lời, vợ chồng Trương Chính đã hiểu lão Hà muốn nói gì.
Lão Hà là bác sĩ đã kiểm tra cho Trương Dao sau khi cô ấy khởi tử hoàn sinh, càng là phó viện trưởng bệnh viện nhân dân số một Thâm Quyến.
"Vậy thì ở lại viện quan sát đi. Lão Hà, hình như sắc mặt của ông không tốt lắm, làm sao vậy? Không phải vì mấy sóng gió đồn thổi trong bệnh viện gần đây đấy chứ? Tôi đã nghe nói rồi."
Nghe con gái không sao, Trương Chính thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu có tâm tư trêu ghẹo lão Hà.
"Đừng nói nữa, lại có một người chết rồi. Mẹ nó, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ bị ép điên! Viện trưởng cũng phải bị buộc từ chức nhận lỗi."
Lão Hà và Trương Chính có quan hệ rất tốt, không giấu giếm, thẳng thắn.
"Cái gì? Lại chết một?"
Vẻ mặt Trương Chính biến đổi.
Lão Hà nặng nề gật đầu, trên mặt tràn ngập vẻ uể oải với tiều tụy.
Một tuần chết bốn người, khiến bệnh viện bị áp lực rất lớn. Người thân của người chết gây sự, truyền thông lăng xê, dân thành phố nghe nhầm đồn bậy, với tư cách là Phó viện trưởng, hắn ta đã sắp bị bức điên.
Thậm chí hắn ta đã bắt đầu hoài nghi, theo thuyết âm mưu, liệu có phải có người nào đó đang muốn đối nghịch với mình không?
Bởi vì, hắn ta là nhân tuyển có khả năng nhất cho vị trí viện trưởng kế nhiệm.
Hắn ta hoài nghi, không phải là vị phó viện trưởng kia có thù với mình, cho nên mới cố ý khiến mình lâm vào tình cảnh này? Kể ra cũng có khả năng lắm…
Sự hoài nghi này mãi cho tới sáng hôm nay mới tiêu tan...
"Lần này là ai chết? Lại là bệnh nhân trẻ tuổi sao?" Trương Chính hỏi.
Hai tay Lão Hà gãi gãi đầu, phiền muộn lắc đầu nói.
"Không phải, là lão Châu, phó viện trưởng chết rồi. Sáng nay người trực ban phát hiện lão Châu chết trong phòng làm việc, nguyên nhân cái chết được chẩn đoán là đột tử. Hiện tại trong bệnh viện lòng người bàng hoàng, ca đêm không người dám trực, còn có mấy bảo vệ đã từ chức."
Lúc đầu trong bệnh viện liên tục có người chết, phía bệnh viện đã phải chịu áp lực rất lớn.
Hiện tại ngay cả nhân viên bệnh viện cũng từ chức, dưới áp lực trong ngoài, có thể khiến người ta bị tươi sống bức điên.
"Lão Trương, ông quen biết nhiều người, mau giúp tôi giới thiệu vài người đi. Dựa theo tình hình hiện tại, nếu số lượng bảo vệ giảm bớt, có trời mới biết còn có thể chết người hay không. Hiện tại tôi thực sự hoài nghi... liệu có phải trong bệnh viện có thứ bẩn thỉu gì đó?"
Lão Hà thở dài, cả người càng thêm tiều tụy mệt nhọc.
Cót két, bệnh cửa phòng mở ra.
"Ai?"
Trương Chính xoay người lại nhìn về phía cửa phòng.
Vương Bình ôm hoa, bước từng bước dài xông lên ôm lấy Trương Dao.
"Trương Dao, cậu làm mình sợ muốn chết, cậu không sao… Thật may quá. Cậu có biết ngay khoảnh khắc mình từ Mỹ trở về, nghe được cậu hộc máu, mình đã sợ hãi tới dường nào không? Cũng may là cậu không sao, thật sự quá tốt."
Trương Chính ngây ngẩn cả người, Lưu Mỹ cũng ngây dại, Trương Dao lại càng kinh ngạc, mặc cho Vương Bình ôm không kịp phản ứng.
Lúc này, Trương Dao dựa trên bệnh giường bị Vương Bình ôm như gấu, dán rất chặt, mặt dán mặt.
Mặc dù Trương Dao không có gợn sóng mãnh liệt như Sở Lỵ Lỵ, nhưng cũng phải cỡ C.
Lúc này, ngọn núi của Trương Dao kề sát ngực Vương Bình, bị ép tới biến dạng.
Ngay khi Trương Dao muốn lên tiếng, bên lỗ tai cô ấy truyền đến giọng nói nhỏ bé không thể nhận ra, chỉ có Trương Dao có thể nghe thấy.
"Thật mềm, người chết rồi còn có thể mềm như thế sao?"
Đột nhiên khuôn mặt Trương Dao mất tự nhiên khẽ biến đổi, con ngươi co rút lại.
Cô ta nhìn thấy, ngay khoảnh khắc Vương Bình buông tay ra, Vương Bình đưa lưng về phía mọi người chỉ đối mặt với mình, trong hai tròng mắt thâm thúy có một tia sáng trắng sâu không thấy đáy.
Tia sáng trắng kia giao động không ngừng, hóa thành một đầu thần thú Bạch Trạch hung tợn rít gào.
Chính khí ngập trời bắn ra từ trong hai tròng mắt.
Thân thể mềm mại của Trương Dao mãnh liệt rung động.
Trong lúc đám người Trương Chính còn đang ngây ngẩn, Vương Bình đã buông vòng tay ra, cười cười với bọn họ.
"Chào mọi người, chào chú dì, cháu tên Vương Bình, là một người bạn thời đại học của Trương Dao, mặc dù đã bị Trương Dao nhẫn tâm cự tuyệt, nhưng cháu vẫn quyết không buông bỏ. Cháu mới từ Mỹ trở về, đây là hoa cháu tặng Trương Dao, chỉ là tâm ý nho nhỏ…"
Vương Bình đưa một bó hoa hết sức bình thường lên.
Lão Hà đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm đóa hoa kia thật lâu, thần sắc cổ quái.
Đóa hoa này… sao nhìn thế nào cũng thấy nó giống loại hoa mới được đưa tới bệnh viện sáng nay… Hơn nữa nhìn cánh hoa giống hệt như mới được hái xuống, ngay cả vết cắt kia cũng mới tinh...
...