Nhìn Lâm Nghị chuyền hồ sơ sang bên khác, Quản Bất Bình cũng giải thích: “Nhìn cái hồ sơ này, ngay từ đầu đã giống như là quỷ quái quấy phá, vì sao phía sau lại liên quan đến cả yêu thì điểm nghi ngờ vẫn đang chồng chất lên nhau, mọi người nhớ chú ý cẩn thận.”
Đám người nhao nhao đồng ý.
Thôn Thanh Hà ở hạ du của sông Lao Đường, cách Sa Thành chừng khoảng một giờ đi đường.
Đi đường đến nỗi ê cả mông thì Lâm Nghị cuối cùng cũng đến được bên ngoài thôn Thanh Hà.
Thôn Thanh Hà dựa vào dòng sông mà xây thành thôn, phòng ốc cũng rất dày đặc, có thể xem là thôn nối liền thôn, ở quanh thôn Thanh Hà còn có thôn Lâm Giang, thôn An Dân, thôn Hạo Sơn, bên gần thôn Hạo Sơn có một ngọn núi nhỏ, vùng này cũng có thể coi là có núi có sông, là một chỗ tốt.
Chỉ là các thôn thiết lập quá thân thiết cũng không phải là chuyện tốt, một khi có yêu ma làm hại thì xung quanh cũng sẽ dính phải tai họa, chỉ dựa vào thợ săn trong làng cùng với ngư dân thì chắc chắn sẽ không phải là đối thủ của yêu.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao khi Quản Bất Bình vừa nhận được tin tức đã lập tức triệu tập đội ngũ đến đây.
Lại cho yêu ma thêm một đoạn thời gian thì những thôn lân cận đều sẽ gặp tai họa.
Bây giờ bọn họ đến thôn Thanh Hà, ngay cả một chút âm thanh cũng không nghe thấy, tâm Quản Bất Bình đã trầm đến đáy.
“Từ giờ trở đi, tất cả mọi người không được hành động riêng lẻ, lúc khám xét cũng không được cách nhau quá xa, hai người một tổ, cảnh giác lẫn nhau!
Quản Bất Bình chỉ thị lúc tác chiến, cái mũi của y giật giật, ngửi thấy trong không khí có mùi máu tươi.
Lâm Nghị tìm tới đồng đội vừa rồi cùng cưỡi ngựa đã lạc đàn kia, đám người dùng đội ngũ hình quạt tiến vào trong thôn.
Phải đối phó với yêu, Quản Bất Bình cũng không dám chủ quan. Đã đến nơi rồi, tất nhiên là muốn làm gì chắc đó.
Đám người Lâm Nghị đã rút đao, nhìn thấy một gian phòng ốc đóng chặt, tất cả mọi người nhanh chóng đi qua đó một cách cẩn thận, những người khác thì canh gác đề phòng.
Thăm dò một vài nhà dân thì không hề thấy được một bóng người, cũng không thấy vết máu nào.
Thời gian dần trôi qua, tốc độ đám người đi vào thôn cũng nhanh hơn mấy phần, nhưng dây cung trong lòng mọi người càng kéo càng chặt.
Cái đồ chơi này giống như giẫm bom, mọi người đều biết có bom, sớm muộn cũng sẽ giẫm phải, càng đi về xa thì xác suất giẫm lên càng cao hơn.
Quả nhiên, khi bọn họ đi đến giữa thôn thì con ngựa của Quản Bất Bình bỗng hí dài một tiếng, cũng là ngay lúc này, một trận gió kỳ lạ thổi tới, cuốn theo bão cát đầy trời.
“Thu hẹp đội hình, chú ý phòng bị.”
Lúc Quản Bất Bình nghe thấy âm thanh ngựa hí thì lập tức hạ lệnh, mấy người Lâm Nghị cũng phản ứng rất nhanh, nếu như có yêu vật đột kích vậy nhất định sẽ ẩn mình trong bão cát, lúc này chỉ có lưng tựa lưng mới an toàn.
Đám người vốn cảnh giác trong lòng, tất nhiên là nhanh chóng tụm lại thành vòng tròn, Lâm Nghị vừa mới dựa vào lưng đồng đội thì liền nghe thấy tiếng Quản Bất Bình gầm thét: “Yêu nghiệt to gan, ban ngày ban mặt mà dám tấn công người!”
Dựa theo một tiếng hét hớn này, Lâm Nghị cũng nghe thấy một tiếng gầm đinh tai nhức óc.
Đây là đấu với nhau rồi sao?
Ta ngay cả quái cũng chưa nhìn thấy đâu!
Lâm Nghị âm thầm kêu khổ, xem ra hắn vẫn đánh giá yêu quái quá thấp, cho là đối phó với yêu quái đạo hạnh thấp hơn mình thì không có khó khăn gì quá lớn, huống chi còn có cao thủ dẫn đội.
Hiện tại xem ra, nếu như không có Quản Bất Bình ở đây thì ngay cả cái bóng của yêu quái hắn cũng không cả nhìn thấy đã bị đánh chết rồi.
Tiếng gầm gừ qua đi, gió cũng ngừng, bụi mù dần dần tiêu tán, Lâm Nghị cũng nhìn thấy tình huống hiện tại.
Chỉ thấy bốn con ngựa bọn họ đem tới đều té nằm trên mặt đất, chỉ có con chở Quản Bất Bình là Phi Độ bình yên vô sự.
Mà tám người đi đến hiện giờ chỉ còn lại một nửa.
Bên ngoài, cách Lâm Nghị ba mươi mét có một con mãnh hổ màu trắng to lớn, trong miệng còn đang ngậm hai người trong số đó, Bạch Hổ kia có ba đầu lớn như đầu trâu nước vậy, nhìn về phía mấy người Lâm Nghị, bên trong ánh mắt rõ ràng ẩn chứa sự khinh thường và đùa cợt, ngay trước mắt mọi người, cắn mấy ngụm là đã nuốt trọn cả người xuống.
[Bạch Sơn Quân, lão yêu năm mươi năm, thích ăn người, bởi vì con gái chết trong tay thợ săn cho nên phẫn nộ báo thù, có lực ngự phong ngự quỷ, gϊếŧ chết cần năm mươi năm đạo hạnh.]
Trong đầu của Lâm Nghị, Hàng Yêu phổ lại lật ra một tờ mới tinh ghi chép thông tin của yêu vật này xuống.
Đây vẫn là lần đầu tiên mà Lâm Nghị nhìn thấy cảnh tượng mãnh hổ ăn thịt người.
Trong lòng hắn có sợ hãi nhưng nhiều hơn là phẫn nộ.
Mà ba tuần bổ còn lại thì hai chân run rẩy, đao trong tay cũng cầm không chắc nữa.
Đây là Hổ Yêu, Hổ Yêu hung mãnh nhất trong các loại yêu!