Chương 8: Quyết Không Giao Phía Sau Lưng Mình Cho Nam Nhân Khác(2)

Gần đây nhất rõ ràng Quản Bất Bình rất coi trọng Lâm Nghị, trong đó phải chăng là có ẩn tình khác?

Các đội hữu đồng hành đang bùng nổ tâm hồn bát quái.

Nếu như làn da của Lâm Nghị không tốt như vậy, hán tử chân chính như các tổ hai người một kia thì người khác nhất định vừa nhìn là biết đây là tình huynh đệ.

Cũng bởi vì hắn quá trắng mịn, đoán chừng đi Vân Vũ lâu ở sát vách cũng có thể là cái tên đầu bảng, khó trách người khác sẽ thèm muốn.

Cả người Lâm Nghị không được tự nhiên, tranh thủ thời gian xuống ngựa nói: “Ta đi giải quyết nỗi buồn trước.”

Sau khi đi tiểu trở về, Lâm Nghị rất tự nhiên ngồi ở phía sau Quản Bất Bình.

Nam nhân, tuyệt đối không thể đem phía sau lưng của mình giao cho một nam nhân khác.

Quản Bất Bình cũng không nghĩ đến Lâm Nghị lại có nhiều suy nghĩ rối rắm như vậy, đợi Lâm Nghị trở về thì liền hơi giật dây cương để ngựa bắt đầu chạy.

Bên trong tiếng vó ngựa cộc cộc, Quản Bất Bình đè nén âm thanh của mình thành khí nói với Lâm Nghị: “Chuyến đi thôn Thanh Hà lần này, ta có chuyện muốn nói rõ ràng với ngươi trước, hi vọng ngươi đừng có cảm xúc mâu thuẫn.

Nhị công tử của Quận trưởng hôm qua đạp thanh du ngoạn, nói là đi thôn Thanh Hà nhưng bây giờ đã không liên lạc được, ta phụng mệnh Quận trưởng nhất định phải cứu được hắn ra, ta hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ không hành xử theo cảm tính, có hiểu không?”

Lâm Nghị: “...”

Ta chắc chắn sẽ không xử trí theo cảm tính, nhưng con quỷ thấy tiền sáng mắt trong nhà của ta kia có coi Vương Lương thành một ngàn kim di động rồi bắt giữ hay không thì ta không chắc...

Lâm Nghị nghi ngờ Vương Lương đang diễn với hắn, đêm qua đưa ra kế

hoạch, hôm nay Vương Lương lại cho hắn một cơ hội trời ban tốt đẹp.

thôn Thanh Hà cách xa Trường Sa Thành, hiện tại lại vừa đúng có



yêu ma làm loạn, một đao gϊếŧ chết Vương Lương, giao cho yêu ma đã có thể lĩnh tiền thưởng của sát thủ, cũng có thể giống như kế hoạch, đến lừa gạt tiền chuộc của Quận Thủ phủ.

Lấy tính cách thấy tiền là sáng mắt kia của Hà Đông nhất định sẽ nghĩ như vậy.

Đến lúc đó vẫn là hắn phải động thủ gϊếŧ người, hắn làm sao có thể từ chối được?

Nếu như từ chối thì Hà Đông sẽ bỏ qua cho hắn sao?

Nghĩ tới những điều này Lâm Nghị lại phát sầu, sớm biết vậy đã không để cho Trương Lão Tam đi đưa tin.

Quản Bất Bình nhìn dáng vẻ nặng nề tâm sự của hắn, tưởng rằng vì những lời

kia mình với mới nói làm cho hắn như vậy nên trong lòng có chút băn khoăn, lại

không tiện nói gì, chỉ có thể than nhẹ một tiếng, ra roi thúc Phi Độ đi phía thôn Thanh Hà. Trên đường, Quản Bất Bình móc hồ sơ vụ án ra đưa cho từng người truyền đọc.

Lâm Nghị là người đầu tiên cầm tới tay, hắn xem nhét giấy màu vàng bên

trên là chữ viết ghi lại tóm tắt thảm án của thôn Thanh Hà từ đầu đến cuối.

Thôn Thanh Hà có phụ nhân tên là Tần Thị Nữ, trong ngày trở về nhà thăm viếng để cho đại cô nương chăm sóc thứ nữ, ấu đệ, nói ngày hôm sau sẽ quay

lại. Đêm đó, tiểu cô nương ngủ say thì chợt nghe thấy thanh âm ồn ào quá mức,

đại cô nương hù dọa nói: “Bên ngoài là kẻ nào?”

Trả lời: “Mẫu thân về rồi đây.”



Đại cô nương nghi ngờ nói: “Sao nói là hôm sau mới về cớ gì đêm nay đã

trở lại?”

“Tổ mẫu nhớ thương con, bảo ta nhanh chóng trở về.”

Đại cô nương do dự, mà ấu đệ lại lanh chanh mở cửa dẫn vào, thân hình không khác gì Tần thị, đại cô nương đang cầm đèn lại nói: “Về nghỉ đi, chớ tắt đèn.”

Đại cô nương mệt mỏi trèo lên giường nằm suy nghĩ, chưa lâu thì nghe thấy âm thanh nhai nuốt bên tai không dứt.

Đại cô nương hỏi: “Mẫu thân ăn gì vậy?”

“Đây là gà quay mà tổ mẫu tặng cho ta, ta đói qua ăn chung với Nhữ đệ.”

Tiểu cô nương ghen đứng dậy cùng với mẹ, âm thanh nhai nuốt ngày càng dữ dội.

Đại cô nương muốn ngủ nhưng đột nhiên giật mình, vì sao ba người ăn mà lại chỉ có một âm thanh?

Đại cô nương đi lên, lấy lý do ra ngoài đi vệ sinh, đến bên ngoài cửa sổ thì dựa theo ánh trăng mà nhìn xem, lại thấy thứ đầu thú thân người, mặc áo người mà ăn thịt người.

Đại cô nương hoảng hốt, hai chân run rẩy, nhanh chóng chạy đi tìm thợ săn trong thôn, giương cung bắn tới đó, nghe thấy âm thanh gào thét như sói như hổ, qua một đoạn thời gian, âm thanh dừng lại, thợ săn dẫn theo đại cô nương vào nhà xem xét tình huống, chỉ có một tấm da hổ và hai cỗ thi thể.

Lệ án này cực kỳ giống với chuyện xưa Hổ cô ở trong tuổi thơ của Lâm Nghị từng được nghe qua trước khi đi ngủ, khiến cho Lâm Nghị có ấn tượng rất sâu sắc, chỉ là chuyện xưa hắn nghe được thuở nhỏ lại là sự cố đẫm máu ở nơi đây.

Hơn nữa, xem xét từ tình huống ở trước mắt, hẳn là tình huống có biến.

Hôm qua người của thôn Thanh Hà đến báo án, nói là quái vật ăn thịt người đã chết, người của Tĩnh Dạ Ti sang chỉ để giải quyết hậu quả mà thôi.

Ai lại nghĩ đến chuyến đi này chỉ có một người trở về.