Chương 7: Quyết Không Giao Phía Sau Lưng Mình Cho Nam Nhân Khác.

Tiêu chuẩn để đánh giá tu thần giả chính là lấy số lượng phù văn khắc tại linh đài trong tâm thần.

Một Lục pháp sư yếu nhất cũng có thể tính là cửu phẩm, nhưng so với cửu phẩm Luyện Khí thì kém xa, thế nhưng Lục thiên sư mạnh nhất thì có thể hô phong hoán vũ, thần thông nhanh như sấm chớp lôi điện đủ để nghiền ép Luyện Khí sĩ nhất phẩm.

Tĩnh Dạ Ti chủ yếu là Luyện Khí sĩ, ngoài bảy cửu phẩm tuần tra như Lâm Nghị thì đều là Luyện Khí sĩ.

Lâm Nghị cũng luyện công pháp Luyện Khí cơ sở của Tĩnh Dạ Ti nhưng khí cảm yếu ớt nên xem như là không đủ tư cách.

Nhưng sau khi hắn gϊếŧ quỷ thì đạo hạnh tăng lên, vậy mà lại cảm thấy được ngũ tạng đều ấm áp hẳn lên.

Hắn không có cảm giác mình chỉ luyện được một mạch riêng lẻ mà giống như là ngũ khí hòa hợp, đồng thời tu luyện. Nhưng hắn hiện tại cũng không thể nào là ngũ khí đại sư được.

Quản Bất Bình bây giờ mới chỉ là lục phẩm, luyện tứ tạng, Lâm Nghị có thể cảm giác được Quản Bất Bình mạnh hơn hắn rất nhiều, mà hắn chỉ mạnh hơn so với tuần bổ cửu phẩm kia, vậy coi như mình đã là cửu phẩm.

Hiện tại đội ngũ đang cần mà lại chỉ là đi bắt giữ yêu tu vi vi ba bốn mươi năm, bản thân hắn đã có sáu mươi năm tu vi cộng thêm Quản Bất Bình dẫn đường vậy hẳn là rất an toàn, Lâm Nghị không muốn bỏ qua cơ hội này.

Hàng Yêu phổ của hắn chính là muốn hắn trảm yêu trừ ma, toàn bộ nhờ vào gϊếŧ quỷ trong thành, ba tháng này quỷ ở quận Trường Sa sắp bị hắn gieo họa sạch sẽ, cũng không kém hơn thời điểm ra ngoài soát quái đẳng cấp hơn là bao.

Chỉ có điều là, để đảm bảo an toàn thì hắn vẫn nói với Trương Lão Tam: “Tam ca, phiền huynh lát đi chuyển lời cho nương tử nhà ta, nói rằng hôm nay ta có việc phải đi thôn Thanh Hà, sẽ không có nguy hiểm quá lớn, để cho nàng ở nhà có thể yên tâm.”

Trương Lão Tam gật đầu đồng ý nhưng vẫn phỉ nhổ Lâm Nghị một câu: “Không thể ngờ ngươi vụиɠ ŧяộʍ gia nhập vào hàng ngũ có phẩm cấp, chỉ có điều ngươi bây giờ làm đại nhân rồi, phải cẩn thận nha!”



“Yên tâm, ta sẽ chú ý.”

Dứt lời Lâm Nghị liền đuổi theo sát đội ngũ.

Quản Bất Bình tu vi cao thâm đã đi cách rất xa, tuy nhiên cuộc đối thoại giữa Lâm Nghị và Trương Lão Tam y vẫn nghe được rất rõ ràng.

Xem ra Lâm Nghị bởi vì biết được chuyện của lão nương của mình cho nên mới có thể sắp xếp ngay vào lúc chia tay thì nhắn về bảo nàng yên ổn ở nhà.

Nghĩ đến việc vụиɠ ŧяộʍ mà mình cần phải làm, Quản Bất Bình do dự một chút cuối cùng vẫn vẫy tay về phía Lâm Nghị.

“Lát nữa ngươi cưỡi chung một con ngựa với ta đi!”

Lâm Nghị: “???”

Trong lòng của hắn vẫn luôn tâm niệm đi công tác từ rất lâu rồi, thế nhưng ngay cả tọa kỵ của riêng mình cũng không có sao?

Tính cả Quản Bất Bình thì tổng cộng có chín người, bọn hắn lại dẫn ra được có năm con ngựa từ trong chuồng ngựa.

Hiển nhiên là hai người chung một ngựa còn Quản Bất Bình thì có tư cách tọa kỵ một mình. Ngựa của y cũng là tốt nhất, chính là Phi Độ chuyên chở người ra ngoài lại tự động quay trở về ấy.

Lâm Nghị rất thất vọng, không hề có tọa kỵ cho riêng mình thì cũng thôi đi, nếu như cưỡi chung với một vị tỷ tỷ nào đó cũng được chứ ai lại muốn chung một chỗ với một tên tráng hán trung niên cơ chứ!



Nhưng hắn không được lựa chọn, nơi này toàn là nam.

Lâm Nghị lên trước ngựa, Quản Bất Bình đi lên sau đó giữ chặt dây cương, rất tự nhiên vòng lấy Lâm Nghị, giờ phút này, Lâm Nghị phát hiện biểu cảm của những người đồng hành có chút quái dị.

Dáng dấp của Lâm Nghị được xem như điển trai, nam tính mười phần, nhưng khi gϊếŧ được nhiều quỷ như vậy rồi đoạt được đạo thì da hắn cũng trắng nõn ra rất nhiều, hôm qua Hà Đông còn muốn hắn hóa tranh thành mỹ nhân mà thi triển mỹ nhân kế đấy!

Nếu như không bận trang phục nữ vậy thì có khả năng mị lực sẽ lớn hơn...

Quốc gia này tên là Tề, dưới tình huống trước mắt mà Lâm Nghị hiểu biết thì có chút giống với Tề của Nam Triều thời kỳ Ngụy Tấn Nam Bắc Triều.

Chính là cái “Hoang đường lại tuyệt đẹp” kia, chỉ là Lâm Nghị đến đây ba tháng không nhìn ra cái gì tuyệt đẹp mà chuyện hoang đường ngược lại từng thấy qua không ít.

Có ban ngày ăn Ngũ Thạch tán rồi chạy tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ra bên ngoài, có Lạc Linh vì cưới vợ mà gϊếŧ luôn cả lão bà của mình, đúng rồi, Lạc Linh là nam...

Nơi này quan lại quyền quý, có nhiều chuyện tốt phi thường, thậm chí có rất nhiều nhà văn nhà thơ cưới cả nam kỹ mà mình sủng hạnh chỉ vì văn nhã, có nhã này cũng chính là biểu tượng của địa vị.

Cường giả chân chính thì đều là nam nhân cả.

Vừa hay, Quản Bất Bình cũng đủ tư cách để được xem là một cường giả.

Quản Bất Bình làm Tổng Bổ của Tĩnh Dạ Ti ở quận Trường Sa, địa vị gần như chỉ dưới Quận trưởng, hơn nữa, phần lớn thời gian Quận trưởng không quản đến Quản Bất Bình.