Triệu Sơn vẻ mặt bình tĩnh nói ra những chuyện xảy ra trên người mình, Quản Bất Bình không khỏi có chút xấu hổ, nói: “Thật xin lỗi.”
“Không sao, sinh lão bệnh tử, đoàn tụ biệt ly vốn là trạng thái bình thường của nhân sinh, lão hủ đã sớm hiểu ra.”
Triệu Sơn nhìn có vẻ không bận tâm nhưng đã nói đến mấy đứa con của mình còn có thê tử đã qua đời, tịch mịch bi thương dưới đáy mắt khó mà che dấu được.
Đều nói là thế gian đau khổ nhất là người tóc bạc tiễn người tóc xanh, mà Triệu Sơn tiễn ba lần, cuối cùng ngay cả bạn già cũng bỏ lão mà đi, chỉ là nghe thôi cũng khiến người ta cảm thấy tâm trạng nặng nề.
Lâm Nghị này đến từ thời đại hòa bình, cảm thấy buồn bã vô cùng, nhưng hiện tại ngay bản thân mình cũng khó mà bảo toàn càng đừng nói đến đi giúp đỡ càng nhiều người, trong lúc nhất thời tâm trạng không khỏi càng phiền muộn hơn.
Quản Bất Bình vội vàng đổi chủ đề, nói với Lâm Nghị: “Kể ra, ta thấy dáng dấp nữ nhi của Tần thị cũng không tệ, cũng có thể xem là một mỹ nhân tương lai, sao ngươi lại cự tuyệt.”
Lâm Nghị: “...”
Được lắm Quản ca, không ngờ ngươi lại là loại người này, Tiểu Thảo nhìn thế nào cũng chỉ mới mười một mười hai tuổi, vẫn chỉ là con nít thôi.
Lâm Nghị vội vàng nói: “Nương tử nhà ta không rộng lượng, dung không được người khác, thôi được rồi.”
Quản Bất Bình đã hiểu, đây là một tên sợ vợ, liền không đùa với Lâm Nghị nữa, ngược lại là lão thôn trưởng Triệu Sơn do dự một lát mới chen miệng nói: “Tần thị không chỉ là ý cảm tạ, mà còn có ý ủy thác, không nghĩ tới Lâm tiểu ca ngươi cự tuyệt, không biết là họa hay phúc đây.”
“Ủy thác?”
Lâm Nghị nghe xong vẫn có chút hoang mang, lại cẩn thận nghĩ lại, cuối cùng cũng hiểu.
Tần thị này đầu tiên là chết mất hai đứa con, lại bởi vì chuyện của nhà mình mà hại chết mấy thợ săn trong thôn, người nhà của những thợ săn kia hận thấu xương mẹ con nàng, cộng thêm mấy hôm nay nàng lại bị ức hϊếp, trước mặt người dân cả thôn bị chửi là người đàn bà hư hỏng, dường như còn có cả chứng cứ, nàng gần như không thể ở lại trong thôn được nữa.
Thời đại này khác nhiều với tương lai, sau khi hình thái xã hội này mất đi thì còn có thể tiếp tục sinh hoạt, Tần thị rời khỏi thôn Thanh Hà căn bản không có nơi nào để sống yên ổn, hơn nữa trượng phu sau khi tòng quân nhiều năm bặt vô âm tính, tần thị càng không có hi vọng gì.
“Nói đến điều này, trượng phu Triệu Tử Minh của nàng và lão tam nhà ta đi chung một đám, lúc ấy bị triệu tập tráng đinh, hoặc là tham gia quân ngũ, hoặc là làm khổ sai, Triệu Kính kia cũng là lòng dạ cao, nói không muốn làm nô, cũng muốn đi phương bắc thử ra sân dốc sức, lúc ấy còn có người cười hắn.
Bây giờ nghĩ lại, bất kể là tham gia quân ngũ hay là khổ dịch thì cũng không có khác biệt quá lớn.”
Triệu Sơn nói một câu, đã nói ra hết sự khó khăn của dân chúng ở tầng chót, đại đa số thời điểm bọn họ thường không có lựa chọn, mà lúc có lựa chọn cũng thường chỉ có khác nhau giữa thảm và thảm hại hơn.
“Thế đạo gian nan quá!”
Quản Bất Bình thân là người nhà qua, cũng không nhịn được cười khổ tự giễu một câu: “Năm đó sư phụ lấy tên ta là Quản Bất Bình là vì muốn để ta quản những chuyện bất bình trong thiên hạ, nhưng từ khi ta gia nhập vào thế tục đến nay mới biết thế gian có quá nhiều chuyện bất bình, làm sao có thể quản tới được.”
Nói xong hắn ta giật hồ lô nhỏ treo bên hông xuống, vặn nắp ra uống ừng ực một hớp.
Trong lúc làm công vụ không được uống rượu, nhưng gặp được Triệu Sơn khiến cho Quản Bất Bình nhớ tới mình đã phụ công ân của thầy, phí hết thời gian tuổi tác, dưới sự sôi trào của tình cảm, cũng không lo được những chuyện này.
Lâm Nghị bỗng nhiên đứng dậy, nói với Triệu Sơn: “Thôn trưởng, xin hỏi nhà của Tần thị ở nơi nào, ta muốn qua đó xem một chút.”
“Qua miếu thổ địa, ở hướng đông, đi ba trăm trượng, cổng có một cây liễu lớn chính là nhà của nàng.”
Lâm Nghị không nói nhiều lời nữa mà vội vàng đi ra cửa.
Sợ Tần thị gặp phải chuyện gì cho nên trên đường Lâm Nghị đi rất nhanh, rất nhanh đã thấy được gốc cây liễu lớn mà Triệu Sơn nói.
Có câu nói là trước cửa không trồng liễu, sau phòng không trồng dâu, bây giờ đã là cuối thu, cây liễu trước cửa nhà Tần thị vẫn xanh như vậy nhìn vào có mấy phần yêu dị.
Chỉ là Lâm Nghị nhìn chằm chằm vào cây liễu một lúc lâu mà Hàng Yêu Phổ vẫn không có phản ứng, xem ra cây này mặc dù kỳ quái nhưng vẫn chưa yêu hóa.
Lâm Nghị thầm than một tiếng đáng tiếc rồi vội vàng đến bên ngoài cửa nhà, gõ cửa một cái, rất nhanh Tần thị ăn mặc chỉnh tề đã đi tới, cách cửa sổ có thể thấy được Lâm Nghị ở bên ngoài cho nên nhanh chóng mở cửa ra.