Chương 17: Ngưu Nhị Đưa Tin(2)

Lời nói này của Triệu Sơn rất có trình độ, thái độ lại thành khẩn như vậy, Quản Bất Bình mặc dù nhìn ra lời cảm tạ của lão là giả, muốn giữ y lại là thật nhưng cũng không tiện từ chối.

Huống chi, việc Tĩnh Dạ Ti làm chính là bảo đảm việc an dân, bây giờ biết rõ trong thôn có yêu nhân tả đạo, nếu như y bỏ mặc không quan tâm vậy cũng không thích hợp.

Do dự một chút, cuối cùng Quản Bất Bình vẫn đáp ứng:

“Ngưu Nhị, ngươi mang theo tín vật và huyết thư trở về, trên đường đi nhớ cẩn thận.”

Quản Bất Bình an bài như vậy cũng là nghĩ đến có Lâm Nghị làm đồng đội ban đêm cũng sẽ an tâm hơn một chút.

Yêu nhân tả đạo kia nếu đã muốn đòi lấy tiền chuộc vậy đương nhiên sẽ không ra tay với người đưa tin, Ngưu Nhị cũng sẽ không nguy hiểm gì.

Triệu Sơn thấy Quản Bất Bình đồng ý thì vẻ mặt lập tức vui mừng, lại sắp xếp:

“Các vị hương thân, trong thôn hiếm khi có quan gia làm khách, trong nhà có rượu có thức ăn, nhanh về chuẩn bị chút đi, lát nữa phải chiêu đãi quý khách thật tốt.”

Các thôn dân tất nhiên là cũng muốn Quản Bất Bình ở lại, nhưng nói đến lấy rượu ngon thức ăn ngon trong nhà của mình ra lại có chút không nỡ.

Chẳng qua là ngay trước mặt khách nhân cho nên không tiện nói rõ.



Có một phụ nhân tương đối gian tà đã nghĩ đến một ý kiến hay, lớn tiếng nói: “Quan gia không phải đã gϊếŧ cọp à? Chi bằng chúng ta xách con cọp đến xẻ ra ăn, cũng xem như là báo thù cho người đã chết trong làng!”

“Đúng đó đúng đó!”

Rất nhiều thôn dân đều phụ họa đề nghị này, biện pháp này thật sự rất tốt, không cần dùng đến đồ trong nhà mình, còn có thể ăn ké một bữa thịt,

Triệu Sơn giận tím mặt, gõ quải trượng vang bang bang trên mặt đất, khiển trách: “Các ngươi đang nói mê sảng cái gì vậy, con cọp kia là quan gia đánh gϊếŧ, chỗ nào đến lượt các ngươi an bài, đều về đi cho ta, đừng mất mặt xấu hổ ở đây nữa!”

Thôn dân thấy hắn nổi giận cũng không dám nói thêm, nhao nhao tản đi, Triệu Sơn lúc đó mới quay sang Quản Bất Bình nhận lỗi nói: “Hương dã thô phụ, không biết cấp bậc lễ nghĩa, mong hai vị quan gia rộng lượng tha thứ.”

“Thôn trưởng không cần khách khí, ta họ Quản, ngài gọi ta là Tiểu Quản hay Quản Bộ Đầu đều được, đây là đồng sự của ta, Tiểu Lâm. Một chút việc nhỏ thôi, thôn trưởng không cần để ở trong lòng đâu.”

Quản Bất Bình cũng không phải hạng người ỷ thế hϊếp người, nếu như không phải lúc trước Lâm Nghị ra tay cứu người, cần y hỗ trợ chống lại đám đông thì hắn cũng sẽ không bày ra quan uy, hiện tại gặp lão thôn trưởng rất có lễ phép như thế nào, hắn làm sao không biết xấu hổ mà để một người lớn tuổi luôn gọi hắn là quan gia.

Triệu Sơn nghe Quản Bất Bình nói như vậy cũng thuận thế nói: “Quản Bộ Đầu, nghĩ đến cảnh các ngươi cùng nhau đi đến đây cũng mệt mỏi chi bằng dời bước đến hàn xá, nghỉ ngơi thêm sau đó hai người lại đi ăn bữa cơm đạm bạc.”

"Vậy thì đành phải làm phiền rồi."

Quản Bất Bình và Triệu Sơn trò chuyện rất vui vẻ, hai người đã hẹn đi nhà của trưởng thôn, Lâm Nghị tất nhiên cũng muốn cùng đi.

Lúc này, Tần thị vẫn chưa rời đi mới mở miệng nói: "Tiểu ca xin dừng bước."



Lâm Nghị quay đầu lại, liền thấy Tần thị đang nắm chặt áo choàng ướt mà hắn khoác lên cho nàng, mặt mũi đầy vẻ yếu đuối, trong mắt viết đầy cảm kích: "Đa tạ tiểu ca vừa rồi đã cứu giúp, dân phụ không thể báo đáp, nếu là ngài không chê, xin hãy nhận lấy Tiểu Thảo..."

Lâm Nghị không nghĩ đến mình lại ngăn cản hành vi bạo lực của thôn dân, đồng thời đưa áo choàng ướt cho Tần thị, Tần thị liền tặng nữ nhi đưa cho hắn.

Tiểu Thảo sắc mặt hơi đổi, tất nhiên là nàng không muốn rời khỏi mẫu thân nhưng nàng bình thường đều rất nghe lời, cho nên không phản bác mẫu thân lúc này.

Lâm Nghị vội vàng khoát tay nói: “Một chút chuyện nhỏ, đảm đương không nổi xưng hô ân nhân thế này, ngươi gọi ta là Tiểu Lâm alf được rồi, quần áo ngươi về nhà hong khô cho ta là được, đợi lát nữa ta tự mình tới lấy. Cáo từ.”

Sau khi cự tuyệt Tần thị, Lâm Nghị giống như là chạy nạn, tranh thủ thời gian vỗ vào tay của Quản Bất Bình, giục y đi nhanh lên.

Tần thị thấy thế cũng không tiếp tục giữ lại mà đưa mắt nhìn Lâm Nghị và trưởng thôn rời đi, trong mắt ngập tràn u oán.

Nhà của thôn trưởng cách miếu thổ địa không xa, đi ba bốn trăm mét đã đến.

Đó là một gian phòng nhỏ lịch sự tao nhã, bốn phía đều có trúc dựng thành hàng rào, phòng không lớn nhưng dọn dẹp rất sạch sẽ.

Quản Bất Bình tìm lấy cái ghế ngồi xuống trong sân, thuận miệng hỏi: “Thôn trưởng, ngươi ở một mình sao?”

Đúng vậy, lão hủ vốn có ba con trai, con trưởng mười tám năm trước đã chết trong chiến tranh, con thứ tám năm trước chết ở phương bắc, chỉ còn con út ba năm trước lại bị triệu tập đi lao dịch, đã đi trước ta một bước rồi.”