Chương 4: Vòng Cổ Trân Châu(2)

Edit: Lê Hấp Đường Phèn

Giang Hoàn trèo lên giường, tìm thấy kem dưỡng da tay dùng vào mùa đông, cẩn thận bôi một lần, lại tìm hình ảnh Quan Âʍ đa͙σ giáo Tam Thanh Thần Tài thành kính bái lạy, trong lòng khẩn cầu có thể quay trúng triều Minh.

[ Cô có phải quên chưa bái một vị. ] không biết vì sao hệ thống cảm thấy giờ phút này nó như là đang nhìn một kẻ thiểu năng trí tuệ.

“Không có, Phật giáo Đạo giáo ta đều đã bái” Giang Hoàn cẩn thận suy nghĩ: “A, ý cậu là Thượng đế đúng không, tuy rằng tôi không tin, nhưng tôi có thể bái lạy.” Giang Hoàn tìm kiếm hình ảnh Thượng đế thành kính bái lạy. Đây chính là thời điểm quyết định tiền đồ của mình, Giang Hoàn vẫn nguyện ý lạy thêm vài cái, rốt cuộc vẫn thà tin là có, còn hơn là không.

...... Tính, hệ thống cảm thấy nó muốn đổi người.

Giang Hoàn chà xát hai tay ,hít sâu vài cái, cẩn thận di chuyển chuột tới chữ “Bắt đầu” , sau đó kim quay bắt đầu chuyển động, Giang Hoàn không khỏi cảm thấy khẩn trương hỏi: “Các cậu là hệ thống tiêu chuẩn, không có gian dối đúng không?”

[Ở đây không có gian lận, tôi là hệ thống có giấy chứng nhận cho phép xuất xưởng. ]

“Nếu tôi rút trúng thời kỳ tam quốc Lưỡng Tấn Nam Bắc vậy cậu chính là hệ thống vô dụng!”

[ a a a a! Kia khẳng định là do vận khí của cô không tốt. ] hệ thống tức giận đến mức dậm chân.

Đôi mắt Giang Hoàn nhìn chăm chú vào kim quay, nhìn thấy nó quay chậm chậm về phía Nam Bắc triều, hô hấp đều muốn ngừng lại. Giờ phút này hệ thống cũng khẩn trương không kém, quay vào triều đại tốt một chút thì nó cũng được thăng cấp nhanh hơn.

Cuối cùng, Giang Hoàn nhìn kim lướt qua Nam Bắc triều, chậm rãi tới thời nhà Tù , trong lòng hò hét vang dội, vào thời nhà Đường cũng được a!

Cuối cùng kim quay dừng ở triều Đường, cách một khoảng xấp xỉ đúng bằng một sợi tóc. Giang Hoàn hưng phấn lăn lộn trên giường, bắt đầu tính đến truyện buôn bán!

Rạng sáng, Giang Hoàn như cũ không buồn ngủ, hưng phấn quá mức dẫn đến mất ngủ. Nhà trọ Giang Hoàn thuê ở gần đường cái, rạng sáng có không ít xe qua lại, Giang Hoàn ngủ không được bèn nghe âm thanh xe mà đếm từng chiếc, hình như là đếm tới chiếc 210 mới ngủ. Thành phố vào đêm so ban ngày có cảm giác mông lung, có người đi ra ngoài vào ban đêm, có người đi về, có người bắt đầu một ngày làm việc mới, có người vừa mới kết thúc một ngày mệt nhọc vội vàng đi về nhà. Nguyên bản là thanh âm ồn ào nhưng giờ phút này cô lại cảm thấy vô cùng vui sướиɠ. Thật tốt, cô ở tuổi 21 có thể gặp kỳ tích nhân sinh.

——



Ngày hôm sau, 10 giờ sáng thứ bảy.

Giang Hoàn tỉnh dậy trong tiếng kêu của đồng hồ báo thức. Mơ hồ một lúc, cô nhanh chóng cầm lấy di động, nhìn biểu tượng nhỏ trên màn hình mới yên tâm buông di động xuống.

“Hệ thống hệ thống” Giang Hoàn vùi đầu vào gối, thanh âm khàn khàn mang theo một chút cảm giác vừa mới tỉnh .

[ Có chuyện gì? ]

“Không có việc gì đâu, gọi cậu một tiếng.” cô sợ ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ.

[ Nếu không có việc gì cô có thể thức dậy, thứ cho tôi nói thẳng đồng hồ báo thức của cô đã kêu ba lần. ]

Giang Hoàn nhớ ra hôm nay có việc muốn làm, lanh lẹ rời giường mặc quần áo.

Sau khi đưa điện thoại di động đến cửa hàng sửa chữa dưới lầu, Giang Hoàn vội vàng chạy về nhà, lấy ra quyển lịch sử Trung Hoa cô mua từ rất lâu ở trường, lật dở đến chương sách về thời nhà Tuỳ Đường, tinh tế đọc.

[Cô đây là nước đến chân mới nhảy a. ]

“Tục ngữ nói rất hay: Lâm trận mài thương(1), không nhanh cũng sáng.”

[ Theo tôi được biết cô là sinh viên khoa văn. ]

“Đúng vậy, tôi là sinh viên khoa văn.” Giang Hoàn thầm nghĩ: sinh viên khoa văn thì làm sao, đã qua bốn năm, phần lớn kiến thức sớm quên mất.

Tuổi càng lớn càng có thể hiểu được ý nghĩa câu “ đỉnh cao tri thức ở phần lớn người sẽ rơi vào thời kỳ thi đại học”, nghĩ đến đó càng cảm thấy thích hợp.



Hiện tại ngẫm lại đều cảm thấy không tưởng được, năm đó cô làm thế nào có thể học được hết mười mấy cuốn sách! Còn nhớ rõ lúc ấy không hiểu sao cô có thể dạy văn cho bạn bè ban tự nhiên hơn một tiếng đồng hồ, nhân vật, thời gian, sự tích đều như có sẵn trong lòng, có thể hiểu rõ chúng, biết rõ ràng, thấu đáo.

“Hệ thống hệ thống, thời gian địa điểm xuất hiện có thể lựa chọn không?” Giang Hoàn nhìn sách hỏi, nghĩ thầm: Này vạn nhất không cẩn thận đi đến nơi hoang sơ hoặc là ít người này không được luống cuống. Vận khí nếu càng không tốt, bị thả xuống nơi rừng già núi sâu...

Giang Hoàn không dám nghĩ đến, ngẫm lại liền mệt lòng.

[ thời gian xuất hiện phải xem vận khí, địa điểm xuất hiện có thể lựa chọn. ]

... Hảo đi, nói cách khác chỉ có thể xem ông trời có thương mình hay không.

Giang Hoàn cẩn thận nhớ lại những sự kiện quan trọng của thời nhà Đường, lần đi trước một chuyến trở về lên kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ hơn.

Hơn một giờ, Giang Hoàn cầm chiếc di động mới vừa mới sửa, đi vào cửa hàng châu báu.

Ngày hôm qua Giang Hoàn lâm vào đau khổ suy tư món tiền này nên kiếm thế nào. Trừ bỏ việc hệ thống quy định vật phẩm cần thiết những đồ vật khác đều không thể mang theo. Cái quy định này liền chặt đứt rất nhiều con đường phát tài, nếu có thể nói, cô thật đúng là nghĩ lấy pha lê cổ đại đi đổi vàng.

Sau khi suy nghĩ lại chủ yếu phải bắt đầu từ việc kinh doanh trang sức, từ xưa đến nay, việc kinh doanh phải bắt đầu từ chỗ phụ nữ.

Phương diện trang sức, vàng bạc không dễ kiếm tiền, mặt khác kim loại cổ đại cũng không biết, đá quý liền càng không cần phải nói, không biết nhập về có bán được hay không hay còn bị lỗ, mấu chốt là hiện tại cô cũng không mua nổi. Cuối cùng cũng chỉ còn mỗi trân châu là có thể mua được, giá cả ở cổ đại rất cao, hiện đại là mười tệ một viên, đặc biệt phù hợp với tài chính hiện tại của cô.

Giang Hoàn cũng không tính toán mua loại mấy chục tệ một đống, loại này hình dạng kỳ quái, không đủ mượt mà, cổ nhân cũng không phải ngốc, loại trân châu này ở cổ đại cũng chỉ có thể bán giá thấp mua làm phấn ngọc trai.

Tới trung tâm thương mại, đi thẳng đến quầy, cẩn thận chọn lựa một phen, quyết định mua loại vòng cổ ngọc trai trắng kiểu kinh điển nhất, 59 viên ngọc trai nhưng hạt ngọc nhỏ, mua thêm một sợi dây truyền có mặt dây đính một viên ngọc trai, tuy rằng chỉ có một viên nhưng là loại 12mm, có thể làm thành phẩm để bán.

Hai sợi dây truyền hết 500 tệ, Giang Hoàn hơi đau túi, ôm vòng cổ an ủi chính mình: Muốn kiếm nhiều tiền phải bỏ được tiêu tiền a!

(1): Đó là một phép ẩn dụ để chuẩn bị cho mọi thứ khi chúng sắp xảy ra.