Chương 22: Không đi!

“Nương, là do chúng nó ăn quá nhiều nên no căng bụng thôi!” Tống Anh sờ mũi, có hơi chột dạ.

Nàng tận mắt nhìn thấy những con gà con này mổ rau dại không ngừng, mỗi con gà đều ăn rất tập trung.

“Ăn đến mức no căng bụng sao?” Nguyễn thị kinh ngạc nhìn nàng, sau đó lấy hết can đảm tiến lên dò xét thử, bà ấy nhìn túi diều trước ngực những con gà con này quả thật phồng lên, nhìn qua có vẻ bọn nó đã ăn khá nhiều, dáng vẻ giống như sắp nổ tung.

Nguyễn thị thở hắt ra: “Đúng là chuyện lạ…”

Nguyễn thị nói xong thì quay qua nhìn luống rau dại đó, sau đó nhăn mày lại.

Rau dại trong nhà mọc rất tốt, bà ấy nhớ rõ trước đó đám rau dại này đã héo úa mà nhỉ…

Nguyễn thị cũng không suy nghĩ gì nhiều, chỉ nghĩ là do chúng mới được tưới nước thôi.

“Không phải bị bệnh thì tốt rồi, thật là, dọa nương sợ chết khϊếp.” Nguyễn thị vỗ ngực, ánh mắt nhìn Tống Anh có hơi né tránh.

Tống Anh nhạy cảm phát hiện ra đôi mắt Nguyễn thị hơi ửng đỏ, giống như là vừa khóc.

“Nương, ai ức hϊếp nương?” Dáng vẻ của Tống Anh lúc này như muốn cầm đao chém người.

Nguyễn thị cười gượng hai tiếng: “Nương làm gì mà bị người ta ức hϊếp chứ? Tại vì vừa rồi nương hơi sợ, tưởng rằng mấy con gà bị bệnh…”

“Có phải mấy người tam thẩm nói gì đó với nương không?” Tống Anh trực tiếp hỏi.

Nguyễn thị nhìn nàng một cái.

Con gái thông minh, bà ấy muốn giấu cũng không được.

“Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là giữa trưa khi nương mang đồ ăn qua, tam thẩm con nói với ta mấy câu, ta nhất thời xúc động, nói lại hai câu, tam thẩm con nói ta tính toán chi li, ngày mai không dám mời ta phụ việc nữa.” Nguyễn thị nói.

Bởi vì Lý gia tìm đến cửa gây phiền phức, vậy nên bà ấy phải nán lại thêm một lát, đến muộn hơn, những người đang làm việc ngoài ruộng đều đói đến mức cảm thấy bực bội, khi thấy bà ấy thì có hơi nóng giận.

Lại còn thuận miệng chanh chua nói bà ấy sao không dùng ít bột mịn để làm mấy cái bánh này.

Trong lòng bà ấy cũng tức giận, lập tức nói: Trong nhà mình chỉ có ít bột thô này, ngày mai sẽ dùng phòng bếp của nhà lão tam, làm bánh bao mịn cho cha nương ăn...

Nhưng vừa nói như vậy, vẻ mặt của cả nhà lão tam đều trở nên cáu kỉnh, nói bà ấy tiếc bột gạo, có một chút bột mịn thôi mà cũng tính toán chi li, không nỡ bỏ ra hiếu kính người già, để người già được ăn uống tốt.

Lão gia tử và lão thái thái đều thiên vị tam phòng bên kia, rặn dạy bà ấy mấy câu.

Sau khi Tống Anh nghe xong, mặt nàng tối sầm xuống.

“Nương à, nếu thẩm ấy đã nói không mời nương, vậy thì ngày mai nương không cần đến đó giúp nữa! Nương vất vả như vậy, không nói cảm tạ một tiếng thì thôi, lại còn ức hϊếp nương, dựa vào cái gì chứ? Nếu cha và ca ca mà biết, bọn họ cũng sẽ đau lòng!" Tống Anh lập tức tức giận nói.

"Không sao đâu, nếu nương không đi, không phải gia gia nãi nãi của con lại càng không vui hay sao?" Nguyễn thị thở dài.

"Nương có đi, bọn họ cũng sẽ không cảm ơn người nửa lời, vậy hà cớ gì phải làm lụng vất vả như vậy chứ? Gia gia nãi nãi vốn dĩ không hài lòng với nương, nương làm nhiều việc như vậy, bọn họ vẫn không hài lòng, hơn nữa còn bị giáo huấn một trận, còn không bằng nương ở lại nhà cho yên tĩnh!" Tống Anh rất kiên trì.

Hai vợ chồng Tống Lão Căn quả thật không thích Nguyễn thị.

Nguyễn thị không giống những nữ nhân khác ở trong thôn, cơ thể gầy gò, nhìn qua giống như là chỉ cần gió thổi sẽ bay mất.

Không to lớn như Diêu Thị và tam phòng Tiêu thị, nhìn ngoại hình của họ là biết dễ sinh đẻ.

Hơn nữa, quả thật là bà ấy sinh rất ít.

Cho nên bà ấy càng không được cha mẹ chồng ưa thích.

Tống Anh rất lo lắng, Nguyễn thị nhìn thấy nàng như vậy thì lập tức mềm lòng, vội vàng trả lời: “Được, ngày mai nương không đi nữa, nhưng mà nhà chúng ta ít ruộng, nương cũng không thể ngồi yên ở trong nhà mãi…”

Tống Anh suy nghĩ một chút, đột nhiên cười nói: “Nương yên tâm ở nhà với con nhé, đúng rồi, con học được khá nhiều kiểu dáng thêu hoa ở hầu phủ, ngày mai thảo luận với nương một chút, được không?”

Nàng có ký ức của nguyên chủ, có lẽ khi thêu hoa tay sẽ hơi vụng về, nhưng về kiểu dáng thì chắc chắc nàng biết.

Khi nguyên chủ còn ở hầu phủ, phải gọi nàng là một người chịu thương chịu khó, ngoại trừ việc đi lại, nguyên chủ bị nhốt trong tiểu viện của hầu phủ hơn một năm rưỡi, trong khoảng thời gian này, nàng đã học được rất nhiều thứ.