Lý Tiến Bảo nghĩ đến những lời trêu chọc của huynh đệ bằng hữu trong thôn, vẻ mặt liền trở nên khó coi.
Trước đây, hắn ta học chung một trường tư thục với Tống Tuân, Tống Anh đưa cơm tới cho ca ca.
Khi đó, hắn ta thật lòng thích Tống Anh.
Mặc dù nàng cũng giống như những cô nương khác, da hơi đen một chút, tóc cũng hơi vàng, nhưng đôi mắt kia lại giống như biết nói, ngũ quan cũng đẹp hơn những cô nương khác, tính tình cũng hiền lành.
Nhờ Tống Tuân, hắn ta và Tống Anh mới quen nhau, xem như là thanh mai trúc mã, nhưng khi đó, hắn ta không nhìn ra Tống Anh chính là loại người đứng núi này trông núi nọ.
Rõ ràng miệng đã bằng lòng với hôn sự của gia đình hắn ta, nhưng ngay khi biết mình sẽ đến sống với một gia đình giàu có ở kinh thành, nàng lại thề thốt phủ nhận sự thật về việc đính hôn.
Hắn ta ở nhà đợi nàng hai năm, nhưng ngay cả một phong thư cũng chưa bao giờ nhận được!
Bây giờ người đã trở về, nhưng nàng đã biến thành một con quái vật xấu xí, lại còn không biết xấu hổ mà bám lấy hắn ta!
Một cơn giận dữ dâng lên trong lòng Lý Tiến Bảo, thấy Tống Anh ngồi chồm hổm dưới đất không biết đang làm gì, hắn ta đi thẳng tới: “Tống Anh!”
Tống Anh giật mình hoảng sợ, quay đầu lại nhìn.
Nàng nhớ ra đây là người có khúc mắc tình cảm với nguyên chủ… Lý Tiến Bảo?
“Có chuyện gì?” Tống Anh trả lời.
Trước khi đến Hầu phủ, quả thực Tống Anh đã có tình cảm với Lý Tiến Bảo, nhưng lúc đó còn nhỏ, hơn nữa nguyên chủ rất thông minh, biết rằng sau này không thể tự làm chủ hôn sự của mình, vậy nên không muốn suy nghĩ quá nhiều về chuyện này.
Sau khi trở về thì càng xa cách với Lý Tiến Bảo.
“Ngươi đang làm gì ở đây?” Lý Tiến Bảo có hơi cáu kỉnh: “Tống Anh, chuyện giữa hai chúng ta đã qua rồi, hiện giờ ta đã đính hôn, cuối năm nay sẽ thành thân. Ngươi có thể đừng lúc nào cũng xuất hiện trước mặt ta được không?”
Trước đây, hắn ta vẫn nghĩ Tống Anh là nữ nhi nhà người khác, vậy nên không tiện buông lời cay đắng!
Tuy nhiên, hôm nay Tống Anh lại chạy đến bờ sông! Ồ, nàng vẫn mong đợi hắn ta bày tỏ nỗi lòng với mình sao?
Tống Anh vô cùng ngạc nhiên: “Ta xuất hiện trước mặt ngươi lúc nào? Ngươi có chắc là đầu óc mình không bị bệnh không?”
“Ngươi có ý gì?” Mặt Lý Tiến Bảo đỏ bừng: “Tống Anh, ngươi thực sự làm ta quá thất vọng, trước đây ngươi không phải là người như thế, hiện tại dung nhan đã bị hủy, nhân cách của ngươi cũng mục rữa theo rồi!”
Tống Anh nghe vậy thì không khỏi bật cười.
Nàng đứng lên: “Con sông này là tài sản riêng của Lý gia các người sao?”
“Dĩ nhiên không phải…” Lý Tiến Bảo nhướng mày.
“Nếu không phải, tại sao ta không thể đến đây? Ồ, lần trước đúng là gặp ngươi ở đây một lần, nhưng lần đó là ta tới trước ngươi tới sau, nếu nói vậy thì người mặt dày phải là ngươi mới đúng chứ?” Tống Anh cạn lời, cũng mười bảy mười tám tuổi rồi mà cứ như con nít, lúc nào cũng tự cho mình là đúng.
“Ngươi, ngươi còn không chịu thừa nhận sao?” Lần trước vừa nhìn thấy ta ở đây, chính ngươi đã lao đến muốn ôm ta…” Lý Tiến Bảo chỉ cảm thấy buồn nôn.
Gương mặt này, càng nhìn càng thấy đáng sợ.
Tống Anh nghe xong, đúng là không còn gì để nói.
Tên Lý Tiến Bảo này hiểu lầm nghiêm trọng rồi, hôm đó nàng chỉ vì đứng không vững mà cơ thể nghiêng ngả, hắn ta liền cho rằng nàng có suy nghĩ không trong sạch.
“Sức khỏe của ta không tốt, ngày đó ngồi xổm quá lâu, sau đó muốn rời đi ngay lập tức nên lúc đứng lên có hơi hoa mắt chóng mặt, ngươi cho rằng là ta có ý với ngươi sao?” Tống Anh chê bai: “Không biết ngươi đã đọc được bao nhiêu cuốn sách rồi mà tâm tư lại xấu xa như vậy, đúng là tên cặn bã!”
“Ta biết là ngươi chỉ đang làm bộ làm tịch thôi! Tống Anh, ta thực sự đã nhìn lầm người rồi, nếu như ngươi trực tiếp thừa nhận, có thể ta sẽ an ủi ngươi vài câu, nhưng ta thực sự không ngờ…. Lời người khác nói đều là sự thật, ngươi chắc chắn đã làm chuyện gì đó đáng xấu hổ, vậy nên cha mẹ ruột mới không thể chấp nhận ngươi, đuổi ngươi quay về cái thôn nghèo đói này!” Lý Tiến Bảo cảm thấy mình bị sỉ nhục, chỉ vào Tống Anh rồi mắng chửi rất to tiếng.
Trước kia Tống Anh sẽ không sắc sảo như thế, còn nói nàng không thay đổi ư?