Chương 15: Thấy chết mà không cứu

Tống Anh thực sự bàng hàng trước mấy câu nói của Lý Tiến Bảo.

Từ trước đến nay chỉ nghe nói Lý Tiến Bảo là kiểu người nói như rồng leo, làm như mèo nửa*, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng hắn ta lại là người không biết nói lý lẽ như vậy.

*nói thì mạnh mồm nhưng chẳng làm được gì nên hồn

Hắn ta nghĩ, diện mạo của nàng xấu xí mà vẫn muốn tìm một lang quân như ý sao? Hơn nữa, hắn ta còn tự cho rằng mình chính là lang quân như ý đó?

Ha ha…

Nghĩ đến cái chết tức tưởi của nguyên chủ, ánh mắt Tống Anh trở nên lạnh lẽo.

Nàng đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện quanh đây không có người, hơn nữa, bởi vì đây là khu vực đất mùn nên có đám cỏ dại phát triển tươi tốt bao quanh, là một nơi yên tĩnh.

Tống Anh nhếch miệng cười.

Lý Tiến Bảo nhướng mày: “Ngươi cười cái gì?”

“Ta cười vì Lý ca ca nói đúng rồi đó.” Tống Anh nhấc chân đi về phía hắn ta: “Dung mạo ta xấu xí như vậy, muốn được gả ra ngoài là chuyện không thể rồi, ca ca Lý gia và ta cũng có chút tình cảm với nhau, sao ta có thể chịu đựng được việc ngươi cưới người khác chứ? Vậy nên, ta sẽ luôn để ý đến ngươi…”

Nói rồi, Tống Anh tiếp tục tiến lại gần, Lý Tiến Bảo chán ghét đến tột cùng.

“Ngươi mà còn bước tới nữa thì đừng trách ta động thủ!” Hắn ta hét lên.

Tống Anh cũng không sợ.

Thân thể hiện tại của nàng khác với nguyên chủ, vô cùng khỏe mạnh và tràn đầy năng lượng, kiếp trước cũng học một ít kĩ năng tự vệ, đối phó với một con gà yếu ớt như Lý Tiến Bảo không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Thù mới hận cũ, thừa dịp không có ai phải giải quyết ngay thôi!

Lúc Tống Anh đã đi đến trước mặt, Lý Tiến Bảo nhìn thấy khuôn mặt được phóng đại kia mà cảm thấy ruột gan cồn cào, không hề do dự mà giơ tay lên định đánh nàng, Tống Anh liền duỗi chân đá vào hạ bộ của Lý Tiến Bảo.

“A!” Lý Tiến Bảo hét lên một tiếng, phần thân dưới cảm nhận được cơn đau đớn tột cùng sau cú đá vừa rồi.

Nhân cơ hội này, Tống Anh đè người đàn ông xuống, sau đó vung tay đấm thật mạnh vào nơi mà Lý Tiến Bảo không thể cho người khác nhìn thấy.

Gϊếŧ người là phạm pháp.

Phải ngồi tù.

Tuy là nàng cũng muốn hủy hoại khuôn mặt tự cho mình là đúng của Lý Tiến Bảo, nhưng như vậy không được, sẽ dễ bị người khác nắm được điểm yếu.

Vậy nên Tống Anh ra tay rất dứt khoát, cảm thấy đấm đánh người vẫn chưa đã ghiền nên còn nhéo miệng hắn ta một cái thật mạnh.

Tình thế đảo ngược ba trăm sáu mươi độ.

Lý Tiến Bảo gào khóc ầm ĩ.

Tống Anh cau mày: Có phải nam nhân không vậy? Làm gì đau đến mức gào khóc lớn tiếng như thế?

Nhưng mà âm thanh của hắn ta to như vậy, Tống Anh cũng biết mình nên dừng lại ở đây thôi.

Sau khi nhéo thêm mấy lần nữa, nàng vội vã ôm lấy thùng gỗ của mình rồi nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng khi nàng nhấc thùng gỗ lên… Tống Anh cảm giác dường như cái thùng này rất nhẹ, nàng nhấc một thùng đất mà chẳng cần dùng chút sức lực nào.

Nàng trở nên mạnh mẽ như vậy từ bao giờ thế?

Sức mạnh của nguyên chủ cũng không quá lớn phải không?

Chẳng lẽ là tác dụng của trái cây trong không gian kia?

Vậy nên không phải Lý Túng Bảo cố ý kêu gào, mà là thực sự rất đau sao?

Tống Anh đột nhiên cảm thấy sảng khoái vô cùng, đáng đời cái tên Lý Tiến Bảo!

“Anh thư nhi! Xung quanh đây xảy ra chuyện gì thế? Vừa rồi chúng ta nghe thấy có tiếng người la hét…” Có một thôn dân chạy tới, vừa nhìn thấy Tống Anh liền vội vàng hỏi thăm vài câu.

Lúc này, Tống Anh mới bày ra vẻ mặt hốt hoảng: “Thúc thúc, tẩu tẩu, ta, vừa nãy ta đang đào giun, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Lý Tiến bảo nằm trên mặt đất gào khóc thảm thiết, làm ta sợ muốn chết, có phải hắn bị bệnh gì đó không? Thật đáng sợ! Mọi người nhanh qua đó cứu hắn đi!!”

Nàng vừa nói xong, những người khác cũng không kịp suy nghĩ gì nhiều, vội vàng đi xem thử.

Quả nhiên nhìn thấy Lý Tiến Bảo đang nằm trên mặt đất, bàn tay lúc thì ôm bụng, lúc thì ôm bắp đùi, trông vô cùng kì quái.

“Nhanh, nhanh lên, đưa hắn về nhà…” Thôn dân vội vàng nói.

Lúc này, Lý Tiến Bảo thực sự rất đau đớn!

Cảm giác giống như thịt trên người mình sắp bị Tống Anh nhéo ra hết rồi!

“Tống, Tống Anh…” Lý Kim Bảo khó khăn kêu lên.

“Ôi, Lý đại ca, ngươi không cần cảm tạ ta đâu! Đều là người trong thôn, ta cũng không thể thấy chết mà không cứu được, ngươi dưỡng bệnh cho tốt nhé!” Tống Anh châm chọc vài câu, sau đó biến lẹ.