Chương 23: Sự kết thúc của thế giới (23)

Tác giả: Sơn Xuyên Thủy Đại.

Edit: Ngân Túc.

Trước đây cô đã nghĩ rằng Giang Phủ Minh là một kẻ ty tiện bỉ ổi, nhưng khi nhìn thấy những lời này, cô đột nhiên cảm thấy hắn rốt cuộc cũng không tệ đến thế.

Đặc biệt là khi cô lấy được một túi băng gạc được bọc lại từ trong túi màu đen ra, bên trong miếng gạc có một dải thuốc mỡ dài nhỏ, rất mỏng chứ không dày lắm.

"Không ngờ lại có cả băng gạc, quá tốt rồi, cô mau đi thay cho lão đại đi." Điền Niên Kỳ trên mặt tràn đầy nét vui mừng.

Sau khi thay băng gạc cho lão đại nhà mình xong, chắc chắn vết thương của lão đại sẽ hồi phục nhanh hơn rất nhiều, gã thực sự rất vui.

“Người này bị sao vậy? Viết một dòng chữ nhỏ nhắc nhở chúng ta còn tặng cả băng gạc. Cư nhiên còn tốt bụng như thế." Hiển nhiên là Điền Niên Kỳ đã quên mất cơn đau từ lần bị đánh trước đó.

"Hừ, chỉ ở mức tạm chấp nhận thôi." Thẩm Vận Duy nói: "Đừng quên hắn thu được biết bao nhiêu tinh hạch từ chúng ta."

“Đúng vậy, tên kia không phải người tốt." Điền Niên Kỳ nghĩ đến những tinh hạch đó thì có chút buồn bực.

Lúc này, bên phía Giang Phủ Minh,

"Tại sao cậu lại làm như vậy?" Hệ thống ở trong đầu hỏi Giang Phủ Minh.

Nó không hiểu vì sao Giang Phủ Minh lại phải đưa cho họ băng gạc và thẻ ghi chú.

"Một cái thẻ nhắc nhở với băng gạc thì sao?" Giang Phủ Minh trả lời.

"Nhưng tại sao cậu lại đưa bọn họ? Rõ ràng lúc thu được một đống tinh hạch từ nam chính, cậu không phải nói chỉ muốn cho họ đồ ăn cùng nước uống thôi sao?” Hệ thống nghĩ trăm lần cũng không ra đáp án.

"Không có ảnh hưởng gì cả, chuyện này có liên quan gì đến việc tôi gửi một cái thẻ với băng gạc không?" Giang Phủ Minh cười hì hì nói với hệ thống.

"Này không giống như việc cậu thường hay làm cho lắm, cậu sẽ không thể nhận được bất kỳ lợi ích nào." Hệ thống cảm thấy rất khó lý giải.

Nó không hiểu được sự phức tạp và mâu thuẫn về bản chất của con người.

"Cậu rất phức tạp, tôi không hiểu cậu." Hệ thống nói.

"Cậu không hiểu được tôi, tôi cũng không thể hiểu được vai ác." Giang Phủ Minh nói.

Nhìn y đang im lặng trước mặt mình, Giang Phủ Minh cảm thấy đầu đau nhức.

Hắn rõ ràng cảm giác được y không vui, y không vui cũng không phát bệnh, chỉ là không muốn nhìn hắn mà thôi.

Giang Phủ Minh không biết hành động nào hôm nay của mình chọc Phó Nghiêm Diệc khó chịu. Hắn cũng không có làm gì a? Tại sao y lại không nhìn mình nữa?

Nếu hắn cố nắm tay Phó Nghiêm Diệc, Phó Nghiêm Diệc sẽ né hắn như né tà.

Tóm lại, có vẻ như y không muốn quan tâm đến hắn, mọi chuyện quay trở lại thời điểm hai người bọn họ lần đầu gặp nhau.

Nếu không phải hệ thống chưa có thông báo độ hảo cảm của y đã giảm xuống, hắn còn sẽ cho rằng sự yêu thích của Phó Nghiêm Diệc đối với hắn đã trở về số âm.

Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy? Điều gì khiến y vốn dĩ đang “ngoan ngoãn” lại đột nhiên bắt đầu buồn bực?

Trong phòng không có đèn, ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu vào dừng ở trên sàn nhà, bàn đọc sách, tủ quần áo.

Phó Nghiêm Diệc đang ngồi ngược sáng, y cong eo, cúi đầu nhìn chăm chú vào phía dưới gầm bàn.

Giang Phủ Minh không thể quan sát được nét mặt của y.

Dưới gầm bàn không có gì cả, nhưng Phó Nghiêm Diệc vẫn cứ luôn nhìn nó, như là đang suy nghĩ, lại như đơn thuần không làm gì.

Nhưng im lặng không phải là một biện pháp tốt, hắn cần phải tìm cách để giải quyết chuyện này. Giang Phủ Minh nghĩ.

"Muốn ăn không? Vị của cái bánh mì này rất ngon." Giang Phủ Minh mỉm cười đưa bánh mì trong tay qua, hy vọng thông qua đồ ăn ngon có thể thay đổi cục diện hiện tại.

Hắn thông qua việc quan sát vai ác trước đây, mà phát hiện ra rằng y thích ăn nhất là bánh có hương đào, và cũng chính là thứ bây giờ hắn đang cầm.

Phó Nghiêm Diệc thậm chí không ngẩng đầu lên, trực tiếp phớt lờ Giang Phủ Minh.

"Cậu thấy không thoải mái ở đâu à? Có muốn dị năng không?" Giang Phủ Minh giả vờ lo lắng nói, sau đó đi đến nắm tay y, động tác của hắn vô cùng tự nhiên.

Giả vờ như hắn không thể nhận ra rằng y đang buồn bực.

Tay hắn vừa bắt được tay Phó Nghiêm Diệc, y liền dùng sức giãy dụa cố tránh né.

Giang Phủ Minh tóm chặt tay y, không để y tránh thoát.

Một bên giữ lấy tay y, một bên truyền cho y một ít dị năng.

"Cậu sao thế? Chúng ta là đồng đội mà phải không? Cậu giận anh à? Anh biết cậu đang tức giận, nhưng anh không biết vì cái gì cậu lại giận anh như thế." Giang Phủ Minh nghiêm túc nói, lần này trên mặt hắn đã không còn tươi cười nữa.

Phó Nghiêm Diệc đã ngừng giãy giụa, một câu trả lời cũng không thèm cho hắn.

"Chúng ta là bạn bè đúng không? Là đồng đội tốt, có gì muốn nói thì có thể nói thẳng. Chúng ta sẽ phải ở bên nhau lâu dài, có xích mích là chuyện bình thường. Hôm nay anh có chỗ nào làm không tốt cậu không chịu nói cho anh thì anh sẽ không biết anh sai ở đâu, cậu cứ nói cho anh biết đi, lần sau anh nhất định sẽ không tái phạm nữa." Giang Phủ Minh nói.

“Ở bên nhau.” Một thanh âm khàn khàn vang lên, Phó Nghiêm Diệc ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt thâm thúy, sâu thẳm tối tăm.

“Thật lâu ư?”

Phó Nghiêm Diệc rất khó khăn khi nói chuyện, nhiều nhất chỉ có thể được ba chữ.

“Đúng vậy, cho nên có chút chuyện thì không cần nghẹn ở trong lòng, muốn nói thì cứ nói đi.” Giang Phủ Minh thấy Phó Nghiêm Diệc đã buông lỏng thì hắn mới vui vẻ.

"Ở bên nhau...thật lâu." Phó Nghiêm Diệc lặp lại lần nữa.

"Ừ, ừ, ừ." Giang Phủ Minh gật đầu, cho rằng cơ hội của mình đã đến. Vừa định mở miệng nói chút gì đó, liền nghe thấy Phó Nghiêm Diệc nói:

"Vậy…tại sao…anh...lừa tôi…dị năng của anh...không tốt..."

"Lừa gạt tôi!”

Giọng điệu của Phó Nghiêm Diệc rất bình tĩnh, như thể y đang nói về một điều không liên quan đến mình. Đôi mắt nâu dường như được che phủ bởi một lớp bóng mờ màu xám thật mỏng, tạo cho người ta cảm giác xa cách.

Trong lúc nhất thời, Giang Phủ Minh cảm thấy mình bị y đẩy ra rất xa.

Trong phòng không có đèn nên chỉ có thể mượn ánh trăng chiếu sáng cả một căn phòng. Ánh trăng lạnh lẽo rơi trên tóc, vai và ống quần của Phó Nghiêm Diệc.

Y đưa lưng về phía ánh sáng, lưng y được chiếu rọi nhưng phía trước thì không, khuôn mặt và cơ thể y đều chìm trong bóng tối.

Rõ ràng ánh sáng chói lóa chiếu vào người Phó Nghiêm Diệc, nhưng hắn lại không thể thấy rõ diện mạo của y mà chỉ có thể nhìn thấy được một mảng hắc ám.

Những lời đã định nói của Giang Phủ Minh nghẹn lại trong cổ họng, hắn há miệng không nói được một lời.

Bên ngoài nổi lên gió lớn, vài chiếc lá bị gió thổi bay, đập vào cửa sổ rồi từ từ rơi trở lại nền tuyết.

Vai ác đang xa lánh hắn. Giang Phủ Minh nheo mắt lại, đại não bắt đầu nhanh chóng phân tích.

Vai ác chán ghét bị lừa gạt, cho nên sau khi biết mình bị lừa sẽ xuất hiện cảm xúc tức giận, vậy thì độ hảo cảm đối với hắn hẳn là sẽ lập tức giảm xuống mới đúng.

End chương 23.