Chương 14: Chắc Chắn Là Tông Môn Ẩn Thế

Nhưng nhìn thấy bộ dáng tiên khí bay bay của Giang Bắc Thần, hình như rất mạnh, mà đồ đệ này yếu như vậy, thật sự có chút không hợp.

“Hắc Thán, đừng chơi nữa, còn không mau đi tu luyện?" Giang Bắc Thần tức giận nói.

Chỉ thấy Trần Hắc Thán ngồi xổm trên bờ Khổ Hải, giống như đang vớt thứ gì đó, nghe được giọng nói của Giang Bắc Thần, mới vội vàng đứng lên.

“Vâng sư phụ.”

“À đúng rồi sư phụ, tông môn chúng ta có gì ăn không? Từ tới từ chiều hôm qua, tu luyện cả đêm, cũng chưa ăn gì cả.” Trần Hắc Thán yếu ớt nói, hắn có hơi đói bụng.

Những lời này vào tai Vương Lạc Ly, đã giải đáp được nghi hoặc trong lòng nàng..

Xì!

Thì ra là thế.

Tu luyện một đêm, mà đã là Luyện Khí tầng bốn!

Đây là thiên phú cường đại cỡ nào chứ? Hay là nói, đây chính là sự cường đại của tông môn ẩn thế sao?

Trong lòng Vương Lạc Ly đã bị Tiên Đạo Môn khuất phục một cách sâu sắc!

Đồng thời chờ mong, mình có thể tu luyện công pháp bậc nào?

Nghe thấy Hắc Thán muốn ăn, điều này không khỏi khiến Giang Bắc Thần đau đầu.

Tiên Đạo Môn ta, dường như cũng không có gì để ăn, mỗi ngày hắn đều câu cá, thật ra cũng là phí công, trong hồ nước căn bản không có cá.

Hắc Thán, trong phòng ngươi có Ích Cốc Đan, ăn một viên có thể no ba ngày. Tu sĩ chúng ta, không tham mê ăn uống.” Giang Bắc nhẹ nhàng nói.

Ích Cốc Đan, chính là mặt hàng đại trà, vô cùng tiện, bình thường đều là đói không có cơm ăn, mới ăn thứ đó.

Trần Hắc Thán đến từ một sơn thôn rách nát, thời điểm thiên tai nhân họa, có gì mà chưa từng ăn qua, đương nhiên không kén ăn.

“Dạ sư phụ! "Trần Hắc Thán chắp tay nói.

Vương Lạc Ly đối với chuyện này cũng chẳng nghĩ nhiều, với cô mà nói, chỉ cần có thể

có một chỗ che chở, kêu nàng làm gì nàng cũng bằng lòng.

Thấy Trần Hắc Thán đồng ý, Giang Bắc Thần khẽ gật đầu một cái, tiếp tục thả câu.

"Sư phụ, con về trước đây.” Hắc Thán gật đầu nói xong, liền chuẩn bị trở về nhà tranh của mình.

Vương Lạc Ly thấy thế, vội vàng khẩn cầu: "Cầu sư tôn truyền thụ đạo pháp.”

Giang Bắc Thần hơi gật đầu một cái, lấy ra “Tiên Đạo Chi Lộ” ném cho nàng, nói: "Tự mình lĩnh ngộ, vi sư phải câu cá.”

Nếu ngươi xem không hiểu cũng đừng tới hỏi ta, ta cũng không hiểu.

Vương Lạc Ly hai tay cầm công pháp bí tịch “Tiên Đạo Chi Lộ”, nàng không ngờ Giang Bắc Thần lại truyền công pháp hoàn chỉnh cho nàng.

“Đa tạ sư phụ!”

Sau khi kích động bái tạ, Vương Lạc Ly lật xem "Tiên Đạo Chi Lộ”, thế mà lại có chín mươi chín tầng.

Khi nàng nhìn tầng thứ nhất, nhắm mắt một lát, đôi mắt xinh đẹp lần nữa mở ra, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nũng nịu nói: "Sư tôn, ta đã lĩnh ngộ xong tầng thứ nhất rồi.”

Giang Bắc Thần liếc mắt nhìn nữ đệ tử xinh đẹp này, trong lòng thở dài!

Moá!

Tốc độ này của ngươi còn nhanh hơn so với Trần Hắc Thán, chỉ nhìn một cái là đã lĩnh ngộ luôn rồi!.

Khí vận chi tử cấp Giáp, đúng là không thể so sánh.

Trần Hắc Thán thấy người ta liếc mắt một cái đã lĩnh ngộ, còn mình mất một đêm mới lĩnh ngộ đến tầng thứ tư, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

“Sư huynh, huynh lĩnh ngộ đến tầng thứ tư rồi sao?" Vương Lạc Ly tò mò nhìn về phía Trần Hắc Thán hỏi.

“Ta......ta thiên phú kém, mới...... mới lĩnh ngộ được đến tầng thứ tư.” Trần Hắc Thán ấp úng nói, có hơi thẹn thùng.

Dường như mới lĩnh ngộ tầng thứ tư, rất mất mặt vậy.

“Sư huynh, vậy ta có thể thỉnh giáo ngươi không?" Vương Lạc Ly tay cầm công pháp "Tiên Đạo Chi Lộ", đôi mắt xinh đẹp mở to nhìn nhìn Trần Hắc Thán.

Điều này không khỏi làm cho sắc mặt Trần Hắc Thán đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Đương...đương nhiên là được.”

Sau đó hai ái đồ bắt đầu hào hứng, đối chiếu lĩnh ngộ của bản thân với nhau, thảo luận những công pháp sau tầng thứ ba, thứ tư..

Giang Bắc Thần cầm cần câu trong tay, ngoài mặt câu cá, kỳ thực đang cẩn thận lắng nghe.

Nhưng lại phát hiện mình không hiểu chút nào, nhất thời trong lòng vô cùng phiền muộn, kéo cần câu lên, phất tay áo bỏ đi.

Trần Hắc Thán vội vàng đứng dậy, truy hỏi: "Sư tôn làm sao vậy, đệ tử có thể giải toả muộn phiền với sư tôn không?

Giang Bắc Thần cả giận nói: "Tâm tình không tốt, không muốn câu cá."

Trần Hắc Thán rầu rĩ, vẻ mặt chua xót nói: "Khẳng định là thiên phú của ta quá kém, khiến sư tôn người mất hứng rồi.”

Kém?

Ngươi nói với ta kém?

Mẹ nó chứ có tin ta dùng một cái ghế đập chết ngươi không!

Cố đè lại cơn giận trong lòng, Giang Bắc Thần ngưng trọng nói: "Tu luyện, không nên vội vàng!"

“Vâng sư tôn!" Trần Hắc Thán lên tiếng đáp, hắn hiểu rõ bản thân thế nào.

Không được, ta phải trở về dốc sức tu luyện.

Sớm ngày đột phá Trúc Cơ, để sư tôn vui vẻ!

Còn Vương Lạc Ly ở bên cạnh, hoảng sợ phát hiện, cuốn công pháp “Tiên Đạo Chi Lộ” sư tôn truyền thụ này càng bác đại tinh thâm, dưới sự rèn luyện, pháp lực trong cơ thể của Luyện Khí tầng tám, đã cô đọng hơn rất nhiều.

Cái này so với Cửu Chuyển Thiên Quyết nàng tu luyện lúc trước, quả thực là một trời một vực.

Nội tình của tông môn ẩn thế, quả nhiên khủng bố như vậy!

Nhất định phải cố gắng tu luyện, để sư tôn coi trọng đệ tử mới như ta, truyền thụ càng nhiều công pháp tuyệt diệu hơn!

“Sư phụ, con ở đâu?” Vương Lạc Ly nhìn về phía Giang Bắc Thần hỏi.

Trên núi bốn năm gian nhà tranh, nàng không biết ở gian nào.

"Phòng thứ hai bên trái, ngươi dọn dẹp một chút, cứ đó ở đi." Giang Bắc Thần thản nhiên nói.

“Vâng.” Vương Lạc Ly lên tiếng đáp, khó nhọc đi tới gian nhà thứ hai, vết thương của nàng vẫn chưa khỏi.

"Đợi một chút.” Giang Bắc Thần gọi nàng lại, đi theo vào nhà tranh.

Vương Lạc Ly đứng tại chỗ, không biết Giang Bắc Thần gọi nàng là lại muốn làm gì

Giang Bắc Thần đi tới, một tay vươn ra, muốn xem thử có thể kích hoạt thể chất của nàng hay không.

“Sư phụ đừng mà!” Vương Lạc Ly cho rằng Giang Bắc Thần muốn cái đó, vội vàng dùng tay che người lại.

Điều này khiến tay Giang Bắc Thần đang vươn ra giữa không trung, tiến cũng không được, lùi cũng không xong.