Chương 15: Sư Tôn

Vương Lạc Ly tự ôm lấy mình, nhưng vừa nghĩ tới sư tôn lợi hại như vậy, cũng không hẳn không thể, liền buông hai tay ra, bày ra vẻ mặc người chà đạp.

Giang Bắc Thần vốn định kích hoạt thể chất của Vương Lạc Ly, ngẫm lại vẫn là thôi quên đi, dù sao Trần Hắc Thán vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.

Nghĩ tới đây, Giang Bắc Thần bèn thu tay lại.

“Bỏ đi, vốn là muốn ban cho ngươi một cơ duyên, sau này xem tâm trạng vậy.” Giang Bắc Thần chắp hai tay sau lưng, nói xong liền cất bước rời đi.

Vương Lạc Ly thấy Giang Bắc Thần không phải có ý đó, thì vẻ mặt không khỏi xấu hổ, có hơi ngại ngùng.

Nhưng thấy sắc mặt Giang Bắc Thần âm trầm, trong lòng không khỏi áy náy, nhất định là ta đã hiểu lầm sư phụ, khiến ngài không vui.

Thì ra sư phụ muốn ban cơ duyên cho ta, ta đã bỏ lỡ mất rồi.

Nghĩ đến cứ thế mà bỏ lỡ mất cơ duyên, Vương Lạc Ly há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại bất đắc dĩ cúi đầu xuống.

Giang Bắc Thần chắp hai tay sau lưng, trong lòng thầm nghĩ, nếu đổi thành buổi tối, có lẽ là được.

Vương Lạc Ly sau đó trở về nhà tranh của mình, đẩy cửa ra nháy mắt liền ngây người.

Bên trong nhà tranh, chẳng phải là xa hoa gì cả, mà là bẩn! Loạn! Tệ!

Bên trong một vài đồ rách nát chất thành đống, bên trên đầy bụi bặm, giống như đã lâu không có người vào, muốn nát cỡ nào là nát cỡ đó.

Có lẽ đây là rèn luyện sư phụ dành cho ta để mài dũa tính nhẫn nại của ta.

Vương Lạc Ly sau một hồi suy nghĩ, liền dọn dẹp đồ đạc bên trong, từ từ quét dọn.

Còn Giang Bắc Thần, sau khi trở về cái gọi là "chủ điện", ngồi trên nệm, dùng tâm niệm gap tiếp hệ thống, lấy đại điện ra.

“Tinh, kiến trúc tông môn chủ điện, đã lấy ra!”

Âm thanh hệ thống vừa dứt, Giang Bắc Thần cảm giác, bản thân bị một luồng sức mạnh nhẹ nhàng đẩy ra ngoài.

Đợi khi hắn phản ứng lại, muốn nhìn thử hình dạng của đại điện, vừa quay đầu, xém rớt cằm xuống đất.

Nhà tranh vẫn là nhà tranh, không hề thay đổi một chút nào.

“Hệ thống, có phải ngươi lại lừa ta không? "Giang Bắc Thần thầm chất vấn trong lòng.

Không hề thay đổi gì cả, kiến trúc chủ điện đã nói đâu.

Giang Bắc Thần buồn bực đi vào trong nhà tranh, nhưng khi hắn vừa bước vào, nhìn đại điện xanh vàng rực rỡ bên trong, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

Trong chủ điện, chín cây cột to đứng sừng sững, trên bề mặt còn có một lớp vàng, còn khắc cả rồng phượng. Trên trần nhà có đèn pha lê, dùng dạ minh châu trang trí, không gian vô cùng rộng lớn, dư sức chứa một ngàn người.

Mà ở trên cùng, còn có ghế chính, bên cạnh ghế chính, còn có hai chiếc ghế nhỏ hơn một chút.

Giang Bắc Thần ngây ngốc đứng ở cửa nhìn hồi lâu, đại điện này đã không thể dùng hai chữ xa hoa để hình dung được nữa rồi, thật là ngầu lòi mà!

Hệ thống à, xin lỗi nha, vừa nãy đã mắng ngươi.

Giang Bắc Thần nói một câu xin lỗi trong lòng, sau đó vui vẻ chạy vào trong.

"Ta quyết định rồi, sau này ở lại đại điện này luôn cho rồi." Giang Bắc Thần hạ quyết tâm, đại điện này so với nhà tranh mình ở lúc trước, hoàn toàn khác nhau một trời một vực.

Trước cửa đại điện, còn có một tấm biển, vừa tiến vào là có thể nhìn thấy, bên trên không khắc gì cả, trống không.

“Ừm, viết cái gì thì được đây?" Giang Bắc Thần cắn đầu bút, do dự một hồi.

Có rồi!

Trong đầu Giang Bắc Thần đột nhiên nghĩ đến một câu vô cùng làm màu, liền lập tức viết.

Chốc lát sau, Giang Bắc Thần nhìn mười hai chữ mình tự cầm bút viết ra, hài lòng gật gật đầu, đi lên chủ vị.

Chiếc ghế này tương đối mềm, cũng không biết là được làm từ chất liệu gì, hắn ngồi lên trên, vô cùng thoải mái, không hề có chút khó chịu nào.

Chủ vị rất lớn, đừng nói là ngồi, nằm thẳng ra cũng còn được.

Nằm một hồi, dần dần chìm vào mộng đẹp.

Đến tối, Giang Bắc Thần bị một âm thanh điện tử lạnh lẽo đánh thức.

“Tinh, phát hiện được Hỏa Phượng Linh Thể, có kích hoạt hay không?”

“Hỏa Phượng Linh Thể?" Giang Bắc Thần chậm rãi mở mắt, nhẹ giọng lẩm bẩm.

Quả nhiên!

Vốn Giang Bắc Thần đã muốn thử xem có thể kích hoạt thể chất đặc biệt của Vương Lạc Ly hay không, kết quả lại bị tiếng kêu gào của Vương Lạc Ly cắt ngang.

Giang Bắc Thần xoay người ngồi dậy, kích động xoa xoa tay, thật không biết, phần thưởng kích hoạt khí vận chi tử cấp Giáp sẽ là cái gì đây.

Đẩy cửa đi ra ngoài, trăng sao treo trên cao, lúc này đã là buổi tối rồi.

“Cốc cốc cốc......”

“Không có động tĩnh? Chẳng lẽ cô ta không ở đây?" Giang Bắc Thần đứng ở cửa nhướng mày, đẩy cửa nhà tranh ra.

Những nhà tranh này đều là hắn dựng lên, cơ bản đều không gắn khóa.

Giang Bắc Thần đẩy cửa đi vào, nhà tranh tương đối tối, Giang Bắc Thần nhắm mắt lại cũng đi được, nên cũng không hề thắp đèn dầu.

Đi được vài bước, Giang Bắc Thần cảm giác mình đã đi tới cạnh giường, vươn hai tay sờ soạng một phen.

Hả? Mềm mềm? Còn ấm ấm?

Giang Bắc Thần không biết sờ thấy cái gì, theo bản năng bóp một cái.

“A!”

Vương Lạc Ly đang tu luyện liền tỉnh lại, cảm giác bản thân bị xúc phạm, liền thét lên chói tai.

Vừa nãy nàng vận công điều dưỡng thương thế, không có nghe được động tĩnh, mãi cho tới khi......

Shh!

Giang Bắc Thần vội vàng thu tay về, hắn kịp thời phản ứng, mình đã sờ vào cái gì.

Mà Trần Hắc Thán nghe được tiếng thét chói tai của Vương Lạc Ly, ngay lập tức tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, đẩy cửa chạy ra, lúc đang chuẩn bị mở miệng, lại nghe thấy một câu.

“Sư...... Sư tôn!”

Vương Lạc Ly mở mắt ra, nhìn thấy sư tôn đứng ở trước mặt.

Nàng là Luyện Khí tầng tám, thị lực tương đối tốt, huống chi sư tôn còn đứng ngay ở trước mặt nàng, hơn nữa vừa rồi còn......

Nàng căng thẳng nhắm mắt lại.

Chẳng lẽ, sư tôn muốn buổi tối mới cùng ta......

Trong lòng Vương Lạc Ly nghĩ tới đây, sắc mặt càng đỏ hơn.

Sư tôn?!

Nghe được tiếng gọi, Trần Hắc Thán nhướng mày, nữa đêm nửa hôm ngài ấy tới phòng của Vương Lạc Ly làm gì?

Hắc Thán không hiểu, vẻ mặt nghi hoặc nghiêng tai lắng nghe.

Mà giờ phút này trong phòng, Giang Bắc Thần nhìn Vương Lạc Ly hai mắt nhắm chặt, nhìn đôi môi đỏ mọng hơi cong lên, nhìn khuôn mặt ửng đỏ, trong lòng không khỏi rung động.

Không được, ta vào đây để làm việc chính đáng!

“Suỵt!" Giang Bắc Thần ra dấu im lặng, không thể đánh thức Trần Hắc Thán được, nếu không ta thật đúng là không biết giải thích thế nào đâu.

Giang Bắc Thần đặt một tay lên người Vương Lạc Ly, mặc dù trong lòng có kháng cự, nhưng vừa nghĩ tới là sư tôn, nên không né tránh.

“Sư tôn nhẹ một chút!" Vương Lạc Ly yếu ớt nói.

Nhưng bên tai Giang Bắc Thần lại vang lên âm thanh của hệ thống, nên không hề nghe thấy tiếng của nàng.

“Tinh, Hỏa Phượng Linh Thể đã kích hoạt, ban thưởng vật Trúc Cơ Phượng Hoàng tinh huyết (chỉ giới hạn Hỏa Phượng Linh Thể sử dụng!)”

Chó má!

Phần thưởng này liên quan gì đến ta?

Giang Bắc Thần đen mặt, vốn dĩ Phượng Hoàng tinh huyết, vừa nghe đã biết là đồ tốt nhưng phần ghi chú phía sau, khiến cả khuôn mặt Giang Bắc Thần trở nên đen thui.

Nàng có thể chất đặc biệt, thể chất còn chưa hoàn toàn kích hoạt, nàng đã thể hiện ra thiên phú hơn người, bây giờ đã hoàn toàn kích hoạt, tu luyện nhất định sẽ càng nhanh hơn.

"Thả lỏng, thả lỏng, đừng cố chống cự!" Giang Bắc Thần ở bên cạnh lên tiếng an ủi.

Nhưng đối thoại của hai người bọn họ, rơi vào trong tai Trần Hắc Thán, lại là cảnh khác.

Trần Hắc Thán ở bên ngoài ghé tai lắng nghe, khuôn mặt vốn dĩ đen như mực, nay lại đỏ ửng lên.

“Đây là cơ duyên vi sư ban cho ngươi.” Giang Bắc Thần thản nhiên nói.

Nói thật, hắn nghe thì cũng có chút rạo rực, hận khôn được......

Nhưng vừa nghĩ tới bản thân không thể lợi dụng lúc người gặp khó khăn, không thể vào lúc người khác đang ở thời khắc mấu chốt làm ba cái chuyện đó, liền ngừng suy nghĩ không chính đáng trong lòng lại.

Thế nhưng, hắn ở gần nhất, lại tối om om.

Trong lòng hắn có hai nhân vật nhỏ đang đánh nhau, một người kêu hắn xông lên, không lên chính là cầm thú.

Một người bảo hắn bình tĩnh, nếu không chính là không bằng cầm thú.

Cho nên ta rốt cuộc là cầm thú, hay là không bằng cầm thú?

……

Trần Hắc Thán ở bên ngoài nghe thấy cơ duyên, trong lòng hối hận.

"Nếu như ta cũng là nữ tử thì tốt biết bao, như vậy không chừng ta cũng

có thể......”

Trần Hắc Thán thầm nghĩ, lắc đầu thở dài rời đi.

Hai phút sau, Vương Lạc Ly không còn khẽ rên nữa, dần dần ngừng lại.

“Cảm giác thế nào?" Giang Bắc Thần nhẹ giọng hỏi.

"Đa tạ sư tôn, thương thế của ta đã hoàn toàn khôi phục, hơn nữa ta cảm giác thể chất của mình đã tăng lên rất nhiều, chỉ là có hơi suy yếu.” Vương Lạc Ly nói.

Trong lòng vô cùng áy náy, thì ra sư tôn là vì giúp ta tu hành.

Ta đã hiểu lầm sư tôn, sư tôn là chính nhân quân tử.

"Xin lỗi, sư phụ.” Giọng nàng rất suy yếu, nhưng cũng vô cùng mê người.

Giang Bắc Thần gật đầu, không muốn ở lại lâu, sợ không quản được nửa người dưới của mình.

"Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta về trước đây." Nói xong, Giang Bắc Thần xoay người đi ra ngoài, có thể là đi hơi vội vàng, kết quả là phía dưới đập vào ván cửa.

Tinh......

Shh!

Giang Bắc Thần không dám kêu lên, vội vàng ôm phía dưới chạy ra ngoài.