Tu sĩ Quỷ Vương Tông, ào ào choáng váng!
Tiên Đạo Môn? Cái quỷ gì cơ?
Ở cái nơi linh khí mỏng manh như này, lại có một Tiên Đạo Môn? Chắc không phải là trời cao hoàng đế xa, cáo mượn oai hùm đấy chứ!
Nghĩ tới đây, tu sĩ Trúc Cơ dẫn đầu Quỷ Vương Tông, cười ha hả chế nhạo nói: “Ha ha ha! Tiên Đạo Môn cứt chó gì, nghe cũng chưa nghe qua bao giờ.”
“Trên mảnh đất nước Đại Đường Thiên Nguyên Châu này, Quỷ Vương Tông ta nói một, ai dám nói hai?”
Trong lúc Cuồng Quỷ đang nói, còn không quên vận dụng tu vi quan sát Trần Hắc Thán một phen, thiếu niên da ngăm kêu gào đó, chẳng qua chỉ là tiểu đệ tử Luyện Khí tầng bốn, còn người câu cá mặc đồ trắng ở bên cạnh, thì lại chẳng nhìn ra được là tu vi gì.
Xem ra cũng sẽ không quá cao, hoặc là căn bản không hề có tu vi.
Đường đường tu sĩ Trúc Cơ của Quỷ Vương Tông, ở trên địa bàn của mình, còn có thể để người khác lộng hành được chắc?
Thật là nực cười!
Trong đó có một tu sĩ tóc đỏ châm chọc nói: “Chỉ một tán tu nhỏ bé, cũng dám tự xưng Tiên Đạo? Đúng là không biết tự lượng sức!”
“Dưới Quỷ Vương Tông, có vô số người đi theo, đại một người cũng có thể bóp chết các ngươi như nghiền chết một con kiến.”
Lời này vừa nói ra, đồng tử của Trần Hắc Thán liền co lại, không kìm được mà tức giận đùng đùng.
Sỉ nhục Tiên Đạo Môn? Ai cho các ngươi lá gan đó?
Một đám người không ra người, quỷ không ra quỷ, đúng là chưa trải đời.
Lại dám ở trước mặt sư tôn, nói khoác mà không biết ngượng như vậy!
Cười, các người cứ cười cho đã đi, lát nữa các người sẽ biết thế nào là lễ độ!
Trần Hắc Thán tình tính thiếu niên, học Giang Bắc Thần thường ngày vân đạm phong khinh, lạnh nhạt nói: “Quỷ Vương Tông nho nhỏ, lại dám ngông cuồng như thế?”
“Chưởng giáo sư tôn, diệt tông môn ngươi, như gϊếŧ chó!”
“Sư tôn một khi tức giận,long trời lở đất, trời trăng thất sắc!”
Nói xong câu này, thật sự…..đã khiến các tu sĩ của Quỷ Vương Tông nổi trận lôi đình.
Vậy mà lại….lại bị một tu sĩ Luyện Khí tầng bốn sỉ nhục như vậy?
Mà trong lòng Giang Bắc Thần cũng sợ hãi, Hắc Thán à Hắc Thán, hoá ra hình tượng của ta trong lòng ngươi lại vĩ đại như vậy, nhưng ngươi đừng có nói ra có được hay không hả!
Ta cũng chỉ là Luyện Khí tầng bốn mà thôi, chúng ta đánh không lại đâu, ngươi chém gió thì cũng đừng kéo ta vào chứ!
Cuồng Quỷ bị sự vô tri của Trần Hắc Thán chọc cười, bước ra một bước châm chọc nói: “Ồ?”
“Sư tôn của ngươi lợi hại như vậy sao?”
Cuồng Quỷ đứng sững tại chỗ, vẻ mặt đùa cợt, tiếp tục nói: “Ta đứng ngay ở đây, đợi hắn tới gϊếŧ!”
Trần Hắc Thán tức giận không thôi, làm bộ muốn liều mạng, Giang Bắc Thần nhẹ nhàng phất tay, ra hiệu cho ái đồ cứ yên tâm đừng nóng nảy.
“Chú ý tâm tình, chớ phập phồng không yên!” Giang Bắc Thần nhẹ giọng nói.
Ngươi được rồi đó, còn muốn xông qua đó nữa à, Hắc Thán à, ta không có cái bản lĩnh đó để bảo vệ ngươi đâu.
Nhớ trước đây ngươi thành thật lắm mà, còn bị Trần Hạo bắt nạt, sao mà vừa tu tiên là trở nên ngông cuồng như vậy chứ?
Thấy sư tôn khuyên giải, Trần Hắc Thán lui ra sau một bước, vẻ mặt cung kính nói: “Đồ nhi biết lỗi.”
Nói xong, còn không quên chỉ vào Cuồng Quỷ mắng: “Lão quỷ, nếu không phải sư tôn khuyên ngăn, ông nội Hắc Thán của ngươi một phát tát chết ngươi!”
Đệ tử Quỷ Vương thấy vậy, cười lạnh nói: “Sư tôn, nói nhảm với hắn là gì, trực tiếp gϊếŧ qua đó.”
Nói xong, chúng đệ tử bày ra vẻ muốn bay qua đó.
Nhưng họ còn chưa hành động, đã bị nhị thúc của Vương Gia đè lại,
Nhị thúc của Vương híp hai mắt lại, sắc mặt vô cùng cẩn thận: “Đợi đã, cẩn thận có bẫy!”
Những lời của Giang Bắc Thần làm hắn trở nên đa nghi, bắt đầu cẩn thận đánh giá chưởng giáo mặc đồ trắng này.
Thường ngày ở Thiên Nguyên Châu, trong biên giới nước Đại Đường, trên vùng đất phía nam này, có tu sĩ nào thấy Quỷ Vương Tông mà không cúi đầu vâng dạ, tất cung tất kính.
Vậy mà hôm nay hai sư đồ tán tù này, lại dám
Là vô tri, hay là có chỗ dựa?
Lẽ nào, thật sự giống như tên tiểu tử mặt đen như than đó nói, chưởng giáo mặc đồ trắng này là một tiền bối cao nhân?
Đâu có giống lắm đâu!
Có tiền bối cao nhân nào sẽ ở cái nơi tồi tàn này đâu chứ?
Hơn nữa đệ tử bên cạnh, lại mới chỉ có Luyện Khí tầng bốn?
Chúng tu sĩ Quỷ Vương Tông ở bờ bên kia lộ ra vẻ mặt hoài nghi, Vương Lạc Ly lại thầm thở phào nhẹ nhõm, lúc hắn nhìn về phía Giang Bắc Thần, trong lòng lại nhiều thêm một tia hi vọng.
Nam tử mặc đồ trắng này, rốt cuộc có thể bảo vệ được cô hay không?
Giang Bắc Thần nhìn dáng vẻ lo lắng của cô bé xinh đẹp, giật giật cần câu cá, ôn hoà cười nói: “Yên tâm đi, trong Tiên Đạo Môn, không ai có thể làm ngươi bị thương.”
Không biết tại sao, Vương Lạc Ly nghe thấy lời này, trong lòng đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Chúng tu sĩ Quỷ Vương Tông, lại quan sát Giang Bắc Thần thêm một lát, nhưng vẫn không nhìn ra được gì.
“Vương huynh, Vương Lạc Ly con bé đó ở ngay trước mắt. Lẽ nào ngươi muốn bỏ cuộc sao?” Cuồng Quỷ nhếch mép cười nói.
Bọn họ tàn sát cả tộc Vương Thị, chỉ còn sót một người cuối cùng, mắt thấy công lao đã tới tay, sao có thể dễ dàng bỏ qua được?
Bên mình nhiều người, hơn nữa còn có mấy tu sĩ trúc cơ.
Lẽ nào còn sợ ba người bọn chúng không bằng?
Cho dù bọn chúng có mạnh, chúng ta đông người như vậy, lẽ nào còn đánh không lại?
Trần Hắc Thán nhìn bọn chúng do dự không quyết, nhất thời sốt ruột, bọn chúng còn không ra tay, vậy sao sư tôn có thể ra tay được?
Bản thân đang đợi nhìn thấy thủ đoạn tiên nhân của sư tôn đó!
Thế là Trần Hắc Thán bèn mắng lớn: “Đám chuột nhắt các người, nếu đã không dám ra tay, còn không mau cút đi?”
Lời này vừa nói ra chúng tu sĩ liền tức giận: “Nếu ngươi đã thật lòng muốn tìm chết, vậy thì đừng trách bọn ta!”
Nói rồi mấy người hoá thành một ánh sáng màu đen, xông vào trong, tốc độ cực kì nhanh.
Giang Bắc Thần nhanh tay lẹ mắt, nháy mắt khởi động trận pháp của Khổ Hải!
Tu sĩ Quỷ Vương Tông toàn bộ rơi vào trong thế giới trận pháp.
Thay trời đổi đất!
Ao nhỏ biến thành tiểu thế giới.
Tu sĩ Quỷ Vương Tông nháy mắt liền cảm thấy đau đầu chóng mặt, lúc bọn chúng mở mắt ra lần nữa, trời đất đã đổi màu, đám người ngơ ngác nhìn nhau, không biết đây là chỗ nào.
Ở trước mặt bọn họ, là một đại dương xanh đen, mênh mông vô tận.
Đám người thầm kinh hãi! Rõ ràng vừa nãy là một cái ao nhỏ, sao có thể biết thành một đại dương mênh mông chứ?
Tu sĩ Quỷ Vương Tông, đưa mắt nhìn nhau chốc lát, không dám tin tưởng cảnh tượng xảy ra trước mặt mình.
Đột nhiên, nhị thúc Vương gia hoảng sợ nói: “Là tiểu thế giới!”
Lời này vừa ra, đám người toàn thân run rẩy, nhìn xung quanh một cái, chỗ này đúng thật là khác với bên ngoài.
Nhưng nếu nói là tiểu thế giới, bọn họ vẫn không dám tin.
Hình thành tiểu thế giới quá khó khăn, tông môn nắm giữ tiểu thế giới trong Thiên Đạo Minh, vô cùng ít ỏi.