Chương 11: Đây Chắc Chắn Là Ảo Cảnh

“Ha ha ha, không thể nào, không thể nào được!” Tu sĩ Quỷ Vương Tông đều phá ra cười chế giễu.

Trong số các tu sĩ, Cuồng Quỷ ngẩng cao đầu hất cằm nói: “Lão nhị Vương Gia, đồ nhà quê chưa trải đời.”

“Tiểu thế giới? Đó là thần vật chỉ có tuyệt thế tông môn nhất phẩm trong Thiên Đạo Minh mới có thể có được.”

“Ở cái nơi nhỏ bé phía nam nước Đại Đường này, sao có thể có được chứ?”

Sau khi có câu giải thích của hắn, những người khác cũng tin rằng đây không phải là tiểu thế giới, dù sao thì ở chỗ này, sao có thể có thứ như tiểu thế giới này được?

“Mọi người đừng tự mình dọa mình, chỉ là huyễn thuật nho nhỏ thôi, không đáng nhắc tới!”

Cuồng Quỷ lời nói xác thực, tự tin nói. Sau đó hắn quay đầu, nhìn lão nhị Vương Gia, ánh mắt lạnh lùng, lạnh giọng nói: “Ngươi phá trận đi!”

Cái gì?

Nhị thúc Vương Gia nghe xong ngơ ra, trong lòng vô cùng buồn phiền.

Cho dù không phải là huyễn trận của tiểu thế giới, thì cũng vô cùng mạnh mà, hơn nữa lỡ như trong huyễn trận có giấu trận pháp lợi hại, vậy thì cái mạng nhỏ của mình…

Nhưng mà chuyện tới nước này, bản thân tự tay tàn sát cả gia tộc, đã lệ thuộc vào Quỷ Vương Tông, thì làm gì còn đường lui nào nữa chứ?

Ở ngoài, bên cạnh ao nhỏ, Vương Lạc Ly nhìn cảnh tượng xảy ra trong nháy mắt ngay trước mắt mình, vô cùng kinh ngạc!

Tại sao vừa nãy còn là một đám tu sĩ Quỷ Vương Tông sống sờ sờ ra đó, khoảnh khắc rơi vào ao nhỏ, lại biến thành mấy cái chấm đen chứ?

Đây đây đây…

Shh!

Lẽ nào cái ao nhỏ này, là một tiểu thế giới?

Thảo nào thiếu niên da ngăm này từ đầu đã có chỗ để ỷ vào rồi.

Sau đó cô lại quay đầu nhìn Giang Bắc Thần, Giang Bắc Thần cả mặt vân đạm phong khinh, tựa như mọi thứ đều nằm trong dự tính của hắn.

Bảo sao bảo sao, hắn nói có thể bảo vệ mình, hoá ra là có thực lực này.

Chỉ là câu vừa nãy, ta bảo vệ ngươi bình an, nói ra thật có khí phách của nam nhân, Vương Lạc Ly đột nhiên phát hiện, chưởng giáo mặc đồ trắng ngồi bên cạnh mình, tư thế thoải mái tao nhã như vậy….

Trong bia đá ranh giới.

Lão nhị Vương Gia run rẩy lấy pháp bảo ra bắt đầu phá trận.

Một con dấu từ trong tay hắn rơi xuống.

Lão nhị Vương Gia, cắn rách đầu lưỡi nhổ ra một ít tinh huyết, con dấu pháp bảo xé gió lao vụt lên trên Khổ Hải.

Muốn đánh vỡ “kết giới huyễn thuật”.

Pháp bảo hung hăng bay đi, lại dần dần biến mất ở trên mặt biển.

Thật lâu sau, không thấy tiếng vọng lại!

Mọi người:...

Lão nhị Vương Gia, niệm quyết vận chuyển pháp lực, nhưng pháp bảo vừa rồi phóng ra không hề có động tĩnh, hơn nữa giống như mất kết nối với hắn.

Không có hồi âm!

Sắc mặt Vương Gia lão nhị trong nháy mắt biến thành màu gan heo, tổn thất mất một món pháp bảo vô ích, ngay cả bọt nước cũng không bắn lên.

Cuồng Quỷ thấy mấy lần tấn công cũng không có phản ứng, sợ mất mật nói: "Huyễn thuật lợi hại quá!”

“Vương Gia lão nhị tu vi quá thấp, mọi người cùng nhau ra tay, dùng lực phá huyễn cảnh!”

Quả nhiên vẫn là đánh giá thấp huyễn thuật này, xem ra một tu sĩ Trúc Cơ, thật sự không thể phá trận được, nhưng chúng ta nhiều người, hơn nữa tu vi lại cao!

Để xem huyễn thuật nho nhỏ này của ngươi, có thể làm gì được bọn ta nào?

Chờ khi phá được huyễn thuật, thì chính là ngày con nhãi ranh Vương Gia và sư đồ các ngươi hồn phi phách tán.

Chúng tu sĩ Quỷ Vương Tông ngay lập tức sôi nổi ra tay, nhất thời, vô số Hỏa Cầu, Băng Nhận, Âm Hồn, Quỷ Khí mạnh mẽ phóng ra.

Trên trời.

Pháp thuật tầng tầng lớp lớp, làm người ta hoa cả mắt.

Pháp bảo Dẫn Hồn Phiên của Quỷ Vương Tông, phóng ra vô số âm hồn, toàn bộ đều lao về phía Khổ Hải vô biên.

Trong chốc lát.

Dần dần biến mất không thấy bóng dáng, toàn bộ như đá chìm xuống đại dương, không còn sót lại chút gì.

Nhìn cảnh này, Cuồng Quỷ không khỏi ngẩn ra!

Hắn giận dữ nói: "Các ngươi, bình thường gian lận dùng thủ đoạn thì cũng thôi đi, đại địch trước mắt còn muốn che giấu nữa hả?”

“Mọi người hợp lực phá trận, dốc hết bản lĩnh ra đi.”

Nói xong, dẫn đầu ném pháp bảo Dẫn Hồn Phiên của mình về phía Khổ Hải.

Chúng tu sĩ bị nói trúng tim đen, vẻ mặt xấu hổ, cũng ngại tiếp tục cái kiểu ra vẻ chứ không ra sức nữa, đều không hề giữ lại thực lực, mỗi người đều ném Dẫn Hồn Phiên ra, trợ giúp hắn một tay.

Mấy cây Dẫn Hồn Phiên bay lên bầu trời Khổ Hải, gặp gió liền banh ra, sau đó công kích thật mạnh về một phía.

Sau đó, không có sau đó......

Tất cả công kích của bọn họ, thuật pháp thần thông toàn bộ đều biến mất ở trên mặt biển, không hề bắn lên được một chút bọt nước nào.

Mọi người ngơ ngác nhìn pháp bảo yêu dấu của mình, đột nhiên có ảo giác không chân thật.

Loại cảm giác này, chậm rãi tràn lan ra, biến thành khϊếp sợ!

Không đúng, sao lại không cảm ứng được pháp bảo nữa rồi?

Sao có thể thế được?

Đó là vũ khí bản mệnh mà chúng ta vất vả khổ sở tế luyện ra đó!

Chúng tu sĩ Quỷ Vương tông, trong lòng bắt đầu hoảng loạn, có chút gấp gấp, ào ào nhìn về phái Cuồng Quỷ.

Trước mắt Cuồng Quỷ trưởng lão, là chỗ dựa duy nhất của bọn họ!

Cuồng Quỷ nhìn chằm chằm mặt biển, cau mày nói: “Thật là đã đánh giá thấp huyễn thuật này rồi, mọi người đừng hoảng hốt.”

“Ta có Huyền Âm Hồn Kỳ Kim Đan chưởng giáo ban, vô cùng trân quý, uy lực cực lớn, nhất định có thể phá được huyễn thuật.”

Nói xong, lấy ra một Hồn Kỳ ánh sáng lấp lánh.

Trong khoảnh khắc Huyền Âm Hồn Kỳ xuất hiện, mọi người cảm giác linh hồn cũng run rẩy, giống như là bị hấp thụ vậy, lạnh lẽo thấu xương!

Mọi người vừa nhìn kỹ lại, thấy bí bảo này không tầm thường, trong lòng bình tĩnh lại, sôi nổi tán thưởng!

“Thì ra trưởng lão có Huyền Âm Hồn Kỳ chưởng giáo ban, thật sự là khiến người khác ngưỡng mộ!”

“Trưởng lão là người duy nhất trong số chúng ta, có tu vi Trúc Cơ trung kỳ, phá huyễn thuật nho nhỏ, đương nhiên dễ như trở bàn tay!”

Mọi người vô cùng ngưỡng mộ, ánh mắt khát vọng, đây chính là bí bảo tông môn đó,

trưởng lão bình thường, căn bản không có.

Lần này, chắc chắn là ổn rồi!