Chương 46: Làm người là phải biết co được giãn được

Người tên Lưu Giang này Mục Hi đã sớm quan sát qua. Bề ngoài thì có vẻ đạo mạo, nhưng tác phong thật sự lại không đúng lắm. Hai tay luôn chắp sau lưng, mặt hơi hất hàm nhìn xuống, lúc cười không tới ánh mắt, khi nói chuyện thì nhìn chòng chọc vào người trước mặt, vẻ tính toán hiện rõ lên gương mặt, hỏi chuyện người khác cũng không mang theo ý tốt. Chưa kể, miệng thì khơi mào là đi leo núi bắt cá hái nấm tìm sản vật, nhưng lại cố tình mặc đồng phục trắng muốt của học sinh, ra vẻ là thanh cao hơn người hay gì? Nếu nói là vội thì nhìn nhóc A Điền đi, hắn cũng vội, nhưng về nhà thay ra bộ đồ phù hợp thì mất có mấy phút chứ? Mục Hi càng nhìn càng ngứa mắt người này.

Lưu Giang bị cô vỗ thẳng vào mặt, đây là lần đầu tiên hắn gặp trường hợp này nên càng thêm lúng túng, vừa giận lại vừa ngượng mà đáp:

"Vị tiểu thư này, tại hạ cũng không có mạo phạm tiểu thư ở điểm gì, hà tất gì tiểu thư phải nặng lời như thế?"

"Ta nói sai chỗ nào sao?" Mục Hi bộ dáng vẫn ung dung tiếp lời, "Ta với ngươi không quen không thân, ta cũng không có nhu cầu muốn kết giao hay làm quen với ngươi, vô duyên vô cớ hỏi han gốc gác quê quán thông tin riêng tư của nhau làm gì? Ta mượn à?"

"Ngươi...!"

"Ta? Ta làm sao?"

Lưu Giang tốt xấu gì cũng là dạng công tử bột, hắn là độc đinh nên ở trong nhà họ Lưu có ai là không cưng chiều? Ở nhà được cung phụng, ra ngoài được kính nể, hiển nhiên đây là trường hợp đầu tiên có người không nể nang mặt mũi của hắn đến thế.

Thấy Lưu Giang mặt đỏ gay gắt, có xu hướng thẹn quá hoá giận mà xông tới, Hoắc Cẩn lạnh lùng đứng chen vào giữa, dùng thân hình cao lớn vạm vỡ che chắn cho Mục Hi ở phía sau, lại cúi xuống nhìn Lưu Giang trước mặt thấp hơn mình gần một cái đầu. Gương mặt hắn tuy tuấn lãng nhưng lúc không cười thì đường nét lại trở nên sắc bén, khí thế cũng thị uy bức người, Lưu Giang vô thức bị hắn doạ cho rụt cổ lại phải lùi hai bước.

Tiểu Hồng thấy tình hình có chút không ổn, cũng vội tiến lên cười hoà giải:

"Là biểu ca nhà ta có chút nóng tính, huynh ấy hoàn toàn không có ý xấu đâu. Thật sự thất lễ quá, xin hãy tha lỗi và bỏ qua cho chúng ta."

Mục Hi thầm hừ lạnh một tiếng. Nhưng cô chợt nghĩ, Hoắc Cẩn bình thường không phải tự dưng rảnh rỗi lại đi ra ngoài kết giao với người khác, chắn hắn phải có việc gì đó... Hiểu ra vấn đề như vậy rồi, Mục Hi cũng mềm giọng xuống:

"Không sao... Ta bình thường không hay giao thiệp với mọi người, nói năng cũng không chú ý quá nhiều. Nếu có mạo phạm ở đâu thì xin lượng thứ."

Thấy cô chủ động xuống nước, Hoắc Cẩn ngẩn người nhìn cô. Đợi Lưu Giang giận dữ kéo tay Tiểu Hồng cùng mấy cô thôn nữ rời đi trước, hắn mới thấp giọng hỏi:

"Nàng... Bị lây cảm từ ta hả?"

"Nói gì vậy?!" Mục Hi trợn mắt.

"Thì... Bình thường nàng cũng đâu chịu thua kém ai..." Ít nhất thì lúc đấu võ mồm với hắn, cô rất lợi hại.

"Làm người là phải biết co được giãn được." Mục Hi ra vẻ thần bí, lắc lắc ngón tay. Đoạn, cô vẫn không quên ra vẻ chất vấn cho đúng thủ tục, tránh bị nghi ngờ:

"Còn chàng? Lúc nào ta qua cũng kêu bận, nay lại rảnh rỗi có thời gian giao lưu cùng bọn họ?"

Hoắc Cẩn ngại ngùng gãi gãi đầu mũi, nhẹ giọng đáp:

"Hôm nay ta mới có chút thời gian... Thật ra ta cũng muốn đi lên núi xem có gì hay để mang tới cho nàng."

Lời này một nửa là kiếm cớ lấp liếʍ, nhưng cũng một nửa là thật. Hoắc Cẩn trong lòng bối rối, hắn đang làm gì ở đây không biết? Hắn hạ ánh mắt lén lút nhìn cô, và càng thêm lúng túng khi phát hiện ra cô cũng đang ngẩn ra nhìn mình.

"Ồ?" Mục Hi cười khẽ, "Thật là thế không?"