Chương 21: Cái giá của việc vỡ đầu

Dưới mặt đất ngổn ngang toàn mảnh vỡ của chén bát, đều là những loại tinh xảo mà Mục Hi lao tâm khổ tứ đi thu thập về, nhưng Mục Hi cô bây giờ cũng chưa lộ diện vội. Toàn bộ khách ở tầng hai đang bắt đầu lục tục đi xuống. Mục Hi kín đáo quan sát, có một vài kẻ đang tự dàn xếp với những người khác, một vài kẻ lại chủ động đứng canh cho bàn khách phía ngoài ban công. Dù bọn họ đều mặc thường phục, nhưng người ngồi bên ngoài kia khẳng định thân phận không đơn giản!

Đợi sau khi các khách hàng khác đều đã đi xuống chỉ còn lại nhóm người kia, Mục Hi mới điềm đạm tiến lên. Lập tức đã có người chặn đường cô lại.

"Cô nương này, xin hãy trở xuống. Chủ tử nhà ta đã bao hết gian này..."

"Chủ tử nhà ngươi là nhà nào? Sao ta không nhận được thông báo gì?" Mục Hi hơi bất ngờ vì độ trơ trẽn của kẻ này. Thân phận cao thấp thì sao? Cô còn là chủ quán đây này!

"Ngươi..." Người này định nói gì đó, nhưng lại thoáng khựng lại, "Ngươi là chủ quán?"

"Chính là ta." Mục Hi gật đầu, thái độ kiên định, "Ai đến quán của ta cũng đều là khách. Nếu muốn bao trọn gian thì phải thông báo và thương lượng với bên ta trước, nhưng các ngươi ta còn chưa gặp qua mà đã nói bao trọn? Này chính là gây rối!"

Mà đã gây rối thì phải bồi thường! Nôn hết ngân lượng ra đây!!! Mục Hi nghĩ thầm.

Có vẻ bị khí thế kiên quyết mạnh mẽ của Mục Hi làm cho bối rối, người kia thoáng lúng túng:

"Cô nương, ta không có ý đó. Chính là, chính là bây giờ chuẩn bị xuống tìm ngươi..."

"A? Ngươi chắc chứ?" Mục Hi nhướn mày, "Còn có đống đồ kia..."

"Tên khốn kiếp nhà ngươi!!!"

Lời Mục Hi còn chưa nói xong đã bị cắt ngang bởi tiếng hét vang dội. Kế đó, một cái đĩa lại từ bên ngoài ban công phi tới, vừa vặn đập trúng vào đầu cô. Bốp một cái. Đĩa sứ rơi xuống đất vỡ toang. Mục Hi tối sầm hai mắt, loạng choạng không vững, người kia vội vàng đỡ lấy cô. Cô còn chưa kịp hoàn hồn, trên trán bỗng cảm thấy ươn ướt. Một vài giọt đỏ tươi rơi xuống đất, Mục Hi nhìn nhìn, lại giơ tay sờ cái trán đang đau nhói. Ừm... Hình như đúng là cô bị ném vỡ đầu...

"Tiểu thư!!!" Lão Vạn từ phía sau cũng lao ra, gương mặt sớm bị già nua vì nắng gió đã tái mét, "Ôi! Người, người mau cầm máu, mau cầm máu đã!!!"

Bên phía Mục Hi bắt đầu náo loạn lên, người bên ngoài ban công lúc này mới đi vào. Người đi đầu là một tiểu cô nương, thoạt nhìn cũng tầm mười bốn mười lăm, y phục màu cam đào rực rỡ tôn quý, phục sức cũng xa hoa vô cùng. Gương mặt đáng yêu như búp bê lúc này cũng đang nhăn tít lại, đúng là hồng nhan giận dữ, nhìn thế nào vẫn rất xinh xắn. Hai hạ nhân của nàng ta theo sát ngay sau. Vừa nhìn thấy Mục Hi đang máu me đầm đìa trên mặt, sắc mặt bọn họ lập tức tái nhợt. Thái độ này cũng lập tức khẳng định cho Mục Hi biết, tiểu thư của nàng ta chính là tác giả của cái đĩa bay ban nãy!

Vị tiểu cô nương kia liếc nhìn qua Mục Hi, mặt cũng hếch lên tận trời, ngạo mạn nói:

"Chảy có tí máu mà cũng ồn ào như vậy!"

"Ngươi...!"

Mục Hi cản lại lão Vạn đang đà nổi giận. Cô đẩy tay kẻ đang cản trở mình, chân dài một hai bước đã tới thẳng trước mặt tiểu cô nương kia. Mặc kệ máu đang chảy dọc xuống bên má, Mục Hi nhe răng ra cười:

"Một trăm vạn lượng!"

Mọi người:

"..."

Thấy gương mặt xinh xắn đáng yêu của tiểu công chúa đang nghệt ra, Mục Hi tươi cười lặp lại:

"Quý nhân, một ngày kinh doanh của quán ta trung bình là hai mươi vạn. Mấy cái chén bát ngươi vừa đập vỡ là hàng hiếm ta sưu tầm về từ ngoại bang, giá cộng lại không dưới năm mươi vạn. Ngươi và người của ngươi bao cả gian lầu, nhưng báo cho quán ta muộn, còn là việc phát sinh, gây tổn thất tới danh dự làm ăn của quán ta, chỗ quý nhân ta chỉ tính ngươi là một trăm vạn."

Tiểu công chúa ngẩng cao đầu, hừ lạnh:

"Chẳng phải chỉ có một trăm vạn thôi sao? Được thôi!"

Mục Hi thoáng lắc lắc ngón tay, cười như hoa mà bổ sung nốt câu:

"Hoàng kim."

Một đám người trợn trắng mắt. Vị tiểu công chúa nghẹn nửa ngày, chỉ tay vào mặt Mục Hi:

"Ngươi, ngươi, ngươi tính ăn cướp à?!!"

"Quý nhân à, ta là chủ của sản nghiệp này." Mục Hi cười càng thêm tươi, thoáng nghiêng đầu, máu chảy tong tỏng xuống đất, thoạt nhìn càng doạ người, "Một ngày trong đầu ta có bao thứ phải lo nghĩ xoay sở, việc kinh doanh làm ăn đâu phải chỉ nghĩ một vài khắc là xong? Giờ đầu ta bị như này, nghĩ gì cũng không thể nữa. Mà đầu ta không thể nghĩ, thì ngươi nghĩ xem ta bị tổn thất bao nhiêu đây?"

"Ngươi... Láo xược!!!" Vị tiểu thư non nớt kia nghẹn nửa ngày, cuối cùng chỉ có thể ngang ngược mà hét lên, "Người đâu?!"

Câu thoại này quá quen, Mục Hi hai mắt liền giật liên hồi. Nhưng đầu cô còn chưa kịp động não, cái trán còn đang chảy máu của cô bỗng nhiên bị một đôi tay to lớn giữ lại. Thanh âm trầm ấm của nam nhân hùng hậu vang lên bên tai cô:

"Các ngươi còn đang làm gì ở đây?"