Chương 48: Thoát Hiểm

Trần Lãm ném vài bình đan dược cho nữ nô ɭệ nói:

“Tranh thủ loạn lạc thì rời khỏi đây theo hướng bắc.”

Nói xong liền cùng Hoàn Nhan Yên Vũ và Thiên Ngọc Ly ra khỏi căn phòng. Lần trước gϊếŧ mấy tên Vô Liêm bị đại vương gia tìm đến nên Trần Lãm phải hành động thật nhanh, lợi dụng bóng đêm để Hoàn Nhan Yên Vũ phát huy chiến lực tối đa.

Một hơi tiến về nơi cất giữ tài sản tích lũy của Vô Đạo Bang, tất cả bang chúng trên đường đều bị xử lý sạch sẽ trong tĩnh lặng.

Trước kho bảo vật chỉ có hai tên Nguyên Anh sơ kỳ canh giữ.

“Trấn Hồn Thuật.”

Hai tên này cứng đờ, khi lấy lại ý thức thì phát hiện nằm trong vũng máu, một trảo một kiếm xuyên tim mà chết.

Ba người Trần Lãm biến mất sau cánh cửa.

Đảo mắt quanh căn phòng nhỏ nhưng chứa rất nhiều loại đồ vật khác nhau. Đan được, thảo dược, pháp bảo chất đống mọi phía.

Trần Lãm tặc lưỡi, không có pháp bảo Thiên cấp, Vô Đạo Bang này cũng nghèo quá đi. Hắn không biết rằng pháp bảo Thiên cấp đến thế lực tam tinh còn phải thẻm chảy dãi, cả thế lực chỉ có đúng một kiện pháp bảo Thiên cấp. Vô Đạo Bang chỉ ăn cướp nhưng có hàng Địa cấp đã là rất tốt rồi.

“Lấy hết cho ta, ưu tiên đan dược và linh được.”

Trần Lãm hướng hai nàng phân công rồi ra sức càn quét kho bảo vật. Tay tới đâu, đồ liền rơi vào không gian hệ thống.

Lúc này bên trong một mật thất dưới lòng đất, đại vương gia trong thời khắc chỉ còn nửa bước chân tiến vào Xuất Khiếu trung kỳ thì một loại cảm giác bất an xui xẻo từ đâu xuất hiện.

Hắn đột ngột mở mắt lao ra khỏi mật thất quan sát toàn cảnh. Hàng dài thi thể bang chúng nằm trong máu tươi.

“Kẻ nào xâm phạm Vô Đạo Bang?” Hắn nộ hống bay vọt dọc theo các thi thể.

Toàn bộ cứ địa Vô Đạo Bang bởi tiếng hống của đại vương gia mà nháo nhào. Có kẻ nhìn thấy thảm cảnh trước mặt ngây người run rẩy. Ai có thể vô thanh vô tức gây ra chuyện này?

“Kẻ nào gϊếŧ người Vô Đạo Bang ta còn dám trộm bảo vật?”

Đại vương gia gằn giọng, âm thanh như tiếng gió lạnh chấn động linh hồn toàn bộ bang chúng Vô Đạo Bang, trực tiếp nhắm về phía kho bảo vật

Ầm!

Chưởng lực Xuất Khiếu sơ kỳ đỉnh chấn nổ kho bảo vật tan tành. Từ trong vụ nổ có một bóng đen xé gió tháo chạy.

Hai mắt đại vương gia tối sầm, kho bảo vật nổ tung lộ ra bên trong rỗng tuếch. Toàn bộ của cải biến mất rồi.

“AAA.”

Vô Thanh gào thét giận dữ, ánh mắt khóa chặt bóng đen vừa tẩu thoát, hắc kiếm trong tay hiện, một kiếm chém về phía bóng đen.

Kiếm khí được phong linh lực bao bọc, như bẽ gãy không gian trực tiếp chém lên bóng đen.

Vụt!

Kiếm khí xuyên qua bóng đen mất hút trong màn đêm đồng thời bóng đen tiêu tán.

“Tàn ảnh?”

Trần Lãm xuýt xoa, hắn mà không kịp thi triển Mê Ảnh Tung Bộ thì lúc này đã biến thành bộ xương trắng, chỉ sợ xương cũng không còn.

Xuất khiếu sơ kỳ này mạnh hơn Tam hộ pháp nhiều lần. Trần Lãm mặc dù có tăng tiến tu vi nhưng đối mặt với Xuất khiếu sơ kỳ toàn thịnh như đại vương gia mang đến áp lực lớn nhất hắn từng thấy.

So với Thanh Hàn và Liên Nguyệt giao chiến, hai nàng khống chế khí thế vào đối phương nên hắn chưa cảm nhận được Phân Thần kỳ lợi hại cỡ nào. Nay chứng kiến đại vương gia hắn đã có câu trả lời, Phân Thần kỳ chỉ một cái liếc mắt liền có thể đoạt mạng.

“Liệt Không Trảm.”

Trong khoảnh khắc đại vương gia suy nghĩ, một luồng đao khí đột ngột xuất hiện cắm thẳng vào ngực hắn thiêu đốt.

“Hừ, lửa gì đây?”

Đại vương gia hừ lạnh bốc phát linh lực toàn thân trục xuất loại lửa kỳ dị muốn thiêu đốt kinh mạch ra khỏi cơ thể.

“Trần Lãm, thì ra là ngươi, chết.”

Hắn hét một tiếng, hắn còn nhớ lần trước đuổi tới đã trông thấy loại lửa này từ Trần Lãm, thoáng cái liền nhận ra. Với tu vi của hắn đương nhiên Liệt Không Trảm không thể tạo thành quá nhiều thương tích. Thế nhưng không ngờ một tên Kim Đan kỳ dám cả gan đánh lén.

Hắn khóa chặt hướng di chuyển Trần Lãm, tốc độ cực nhanh thoáng cái đã bám sát Trần Lãm.

“Mẹ kiếp thằng này lại nhanh như vậy?”



Trần Lãm phát hiện đại vương gia chỉ một hơi đã tiếp cận. Hành Vân Lưu Thủy vận chuyển, tăng tốc độ gấp năm lần bình thường.

“Mê Ảnh Tung Bộ.”

Trần Lãm đột tiến ra hơn mấy trăm trượng tránh một kiếm hút chết trong gang tấc.

Một kiếm nữa chém hụt, đại vương gia thoáng thất thần. Trần Lãm này rốt cuộc có cơ duyên gì? Đây không phải là tốc độ mà Kim Đan kỳ có thể có, gần như sánh với Xuất Khiếu kỳ.

“Phong Thuấn Ảnh.”

Đại vương gia giống như dung nhập vào gió, như ảnh tùy hình trong bóng đêm, mang theo uy áp chết chóc nhắm vào Trần Lãm.

Hai đạo khí tức tốc độ cực hạn khiến cho những dã yêu rải rác trên đường cảm thấy kinh sợ, thậm chí hít thở không thông, cuống cuống chạy trốn hoặc tìm nơi ẩn nấp.

“Phong Nhận Kiếm.”

Đại vương gia quát to, hắn hòa mình vào gió lấy gió làm điểm tựa. Truy đuổi Trần Lãm bằng tốc độ cao nhất, những nơi hắn bay qua không khí đảo lộn cuồn cuồn, từng trận gió phá nát hằng hà ngọn cây, đột nhiên tất cả luồng gió tản ra hội tụ lại thân kiếm đến cực hạn. Một luồng kiếm khí ngưng thực thành một thanh kiếm y như đúc hắc kiếm của đại vương gia nhắm thẳng Trần Lãm mà đến. Chỉ khác là thanh kiếm này trắng tinh.

“Không ổn!”

Trái tim Trần Lãm giật thót, hắn cảm giác một cỗ lực lượng hùng hậu khóa chặt hướng di chuyển. Một thanh bạch kiếm xuyên qua hàng chục ngọn cây nổi bật trong màng đêm u tối.

Những nơi bạch kiếm đi qua đều bị hủy hoại, cây cỏ nát tươm, đất đai bị xới lên từng mảng hổ lốn.

Hắn chưa đột phá Nguyên Anh kỳ chưa thể phi hành trong khi đại vương gia đã là Xuất Khiếu sơ kỳ. Mê Ảnh Tung Bộ ưu điểm không phải là tốc độ mà là biến ảo, kết hợp với Hành Vân Lưu Thủy miễn cưỡng lắm mới so được với đại vương gia. Theo thời gian khoảng cách chắc chắn sẽ dần thu hẹp. Hắn hận không thể đột phá Nguyên Anh kỳ.

Ánh mắt Trần Lãm lấp lóe, một ý định điên rồ nảy ra trong đầu.

Hắn đổi hướng với Mê Ảnh Tung Bộ, sau lưng hiện ra màn kính, U Minh Thương nắm trong tay.

“Liệt Hỏa Tình Thiên.”

Trần Lãm quát to chĩa mũi thương về đằng sau, hai mươi hỏa cầu nghênh đón bạch kiếm.

Rắc!

Màn kính tạo bởi Thủy Phản Kính lập tức nát vỡ, bạch kiếm hung hăng cường ngạnh va chạm với các hỏa cầu.

Ầm!

Bạch kiếm vào hỏa cầu triệt tiêu lẫn nhau, một vụ nổ rực lửa sáng quắt một mảng rừng.

“Cái gì?”

Đại vương gia động dung, một kiếm toàn lực của hắn vậy mà đồng quy vụ tận với đám hỏa cầu nhỏ bé kia. Hắn không biết rằng Trần Lãm đã sử dụng Phá Linh Huyết Diễm chứ không đơn thuần là hỏa linh lực. Lực lượng của Trần Lãm yếu hơn nhưng nhờ Phá Linh Huyết Diễm cắn nuốt phá vỡ linh lực trong bạch kiếm khiến nó yếu đi dẫn đến cả hai đồng quy vụ tận.

Dư ba va chạm chấn đến trời rung đất chuyển, dường như ngay cả không gian xung quanh cũng thoáng rung rinh.

Đại vương gia vốn lao về hướng Trần Lãm nên bị dư chấn bức lui. Hắn cũng không dám tiếp một kiếm toàn lực của bản thân. Nhờ vậy mà khoảng cách giữa hắn và Trần Lãm bị kéo giãn.

Trần Lãm phía trước không thoải mái như đại vương gia. Hắn bị chấn văng mạnh về trước, khí huyết lộn nhàu, máu trào đến cổ họng phải gắt gao nuốt xuống. Hắn bỏ vào miệng hai viên Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn và hai viên Hồi Thiên Đan vội vàng thi triển liên tục Mê Ảnh Tung Bộ chạy một mạch.

Nói thì nhiều nhưng thật chất chỉ mới có một hơi thở mà thôi, khoảng cách giữa Trần Lãm và đại vương gia đã nới rộng gấp bốn lần.

Mê Ảnh Tung Bộ hiện tại chỉ phân ra năm tàn ảnh nhưng năm tàn ảnh này chỉ di chuyển trong phạm vi cố định không lớn. Mỗi lần hắn thi triển thì chú ý kỹ sẽ thấy năm tàn ảnh ở nơi khác mà truy đuổi. Vì hắn vẫn chưa vượt ra ngoài tầm nhìn của đại vương gia.

Nếu hắn luyện Mê Ảnh Tung Bộ đến tầng bảy đại thành thì bảy tàn ảnh sẽ có tốc độ như bản thể về mọi phía đồng thời tồn tại lâu hơn.

“Khốn nạn, nguơi muốn tiêu hao linh lực?”

Đại vương gia trợn trắng mắt điên cuồng đuổi theo. Hắn không tin tưởng Trần Lãm có thể duy trì như vậy trong thời gian dài.



Một khắc đã qua, truy đuổi vẫn chưa dứt.

Trần Lãm không biết đã chạy đến nơi nào, chỉ biết cắm đầu chạy thục mạng vào sâu trong Thất Sơn Loạn Lâm.

Trên người hắn lúc này đầy rẫy vết thương lớn nhỏ, đan dược hồi phục đã tiêu hao hơn một nửa. Mỗi lần làm mới cửa hàng tiện lợi hắn đều mua hai loại đan dược hồi phục lần đầu, hiện tại vơi đi lượng lớn có thể thấy tình cảnh khốc liệt cỡ nào.

Phốc!

Một tia kiếm khí cắt ngang bả vai, máu tươi chảy ra đầm đìa. Hắn lại nuốt một viên Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn.

Vận dụng toàn bộ lực linh lực từ thủy tinh và hỏa tinh, lại thêm tả nhãn nhìn thấu công kích của đại vương gia nhưng chênh lệch vẫn quá lớn. Vết thương xuất hiện ngày càng nhiều. Tốc độ hồi phục linh lực của tam tinh và kim đan cùng với Hồi Thiên Đan không đủ bù lại lượng tiêu hao.

“Khặc khặc, tiểu tử sắp cạn kiệt linh lực, xem ngươi chạy đến đâu.”



Đại vương gia cười âm độc, nhưng hắn cũng phải công nhận Trần Lãm là một thiên tài tuyệt thế, thiên tài mạnh nhất hắn từng gặp. Bản thân hắn cũng tiêu hao linh lực không kém, phải bổ sung đan dược.

Nếu để người khác biết được một Xuất Khiếu kỳ như hắn vất vả bắt một Kim Đan kỳ thì mất hết mặt mũi. Từ cổ chí kim chưa một tu sĩ Kim Đan kỳ nào có thể tránh thoát Xuất Khiếu kỳ.

“Không gϊếŧ người ta không rửa sạch nỗi nhục này.” Đại vương gia rống to bung hết toàn bộ lực lượng lao đến.

Vù vù vù!

Hai luồng kiếm khí công tới.

“Mê Ảnh Tung Bộ.”

Phụt!

Lại một lường kiếm khí khác suợt qua vai Trần Lãm. Hắn cắn răng tiếp tục đổi hướng.

Phốc!

“Mê Ảnh Tung Bộ.”

Phốc!

“A… Mê Ảnh Tung Bộ.”

Kẻ đuổi người chạy liên tục hàng trăm dặm. Trần Lãm người đầm đìa máu tươi. Hắn gần như là đèn cạn dầu.

Đột nhiên sắc mặt đại vương gia biến hóa như gặp phải cường địch, hắn phát hiện trước mặt chính là một ngọn núi. Ngọn núi này là cấm địa của toàn bộ Thiên Việt đại lục, Tử Sơn. Có tất cả bảy ngọn núi nhưng chỉ có duy nhất ngọn núi này được đặt tên trong Thất Sơn Loạn Lâm.

“Phải tóm được ngươi trước khi quá giới hạn.” Đại vương gia oán độc bức tốc, không nghĩ tới Trần Lãm vậy mà chạy bừa đến ngay cấm địa.

Trần Lãm đã nhìn thấy ngọn núi này từ trước, không phải vô tình mà hắn đến được đây như đại vương gia nghĩ.

Thời điểm tả nhãn kích hoạt nhìn thấy Tử Sơn. Hồng liên bên trong cơ thể khẽ rung động như bị thứ gì đó cuốn hút. Hắn chạy càng gần đến ngọn núi thì hồng liên càng rung động mạnh hơn.

Hắn quyết định liều mạng một lần này, chắc hẳn có thứ gì đó phù hợp với hồng liên nên đó mới kích động như vậy. Lần trước luyện hóa Phá Linh Huyết Diễm đã xảy ra hiện tượng này một lần. Hồng liên đã hấp thụ một phần lực lượng Phá Linh Huyết Diễm, nhờ vậy mà hắn vượt qua một kiếp đó.

Lần này hắn tin tưởng hồng liên sẽ làm được chuyện tương tự.

Trần Lãm cảm giác mơ hồ có một luồng uy áp vô hình, khí tức âm lãnh phảng phất thẩm thấu qua da thịt, sau đó lan tràn khắp toàn thân.

Bỗng đột nhiên có một loại hàn ý lành lạnh như vô hình vô chất nào đó phóng vọt tới như muốn tiến vào linh hồn của hắn.

Hắn lạnh sống lưng hoảng hồn cảm thấy nguy cơ tử vong trước mắt thì hồng liên bất ngờ phát ra tiếng ngân nga tận sau trong linh hồn, hàn khí âm lãnh xuyên vào nội thể bị một loại quy tắc nào đó áp chế chảy về phía hồng liên theo hình xoắn ốc.

Trần Lãm cảm giác uy áp bất an tiêu biến như chưa bao giờ tồn tại. Mà áp bách nặng nề phía sau từ đại vương gia đã suy giảm. Hắn đoán rằng hắn đã bước vào một khu vực nào đó mà đại vương gia không dám xông vô. Nghi ngờ nhất chính là ngọn núi này.

Lúc này hắn mới thở ra một hơi đầy mệt mỏi, ít nhất là tạm thời an toàn trước mắt.

Cách đó tám chục dặm, đại vương gia đã dừng lại bởi hắn cảm thấy chỉ cần tiến thêm một chút nhất định sẽ hối hận.

Nửa muốn vào nửa không, hắn đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Nếu không tiến vào hắn không can tâm, tiến vào chắc chắn là cửa tử.

Hắn run rẩy cả người không phải vì sợ mà vì để vuột mất con mồi. Hắn chỉ sợ vạn nhất Trần Lãm có một thứ bảo mệnh gì đó toàn thân đi ra thì không phải sau này hắn khó sống sao? Tình cảnh hiện tại chính là ta chết ngươi sống.

Đây là cấm địa đến Độ Kiếp kỳ còn không đi ra được, nhưng hắn không phải kẻ ngu. Thế gian không thiếu các sự kiện thần bí hay truyền thuyết.

Đại vương gia quyết định đợi ở ngoài, hắn đã kịp thời đặt một loại ấn chú trên người Trần Lãm, loại ấn chú này có thể cảm nhận được khí tức đối phương trong vòng một ngàn dặm. Ấn chú sẽ tự biến mất nếu Trần Lãm rời khỏi phạm vi này, trường hợp còn lại là chết. Đại vương gia không tin Trần Lãm có thể sống sót ra khỏi, như vậy chỉ có chết. Hắn phải xác nhận Trần Lãm chết mới yên lòng rời đi.

“Ngươi không vào sao?” Một thanh âm trong trẻo ngân lên bên tai đại vương gia.

“Vào cho chết hả?” Đại vương gia âm trầm nói, đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng bèn quay ra sau.

Ngay khi hắn nhận biết được người vừa lên tiếng một bàn tay thon dài đã cắm vào ngực bóp nát trái tim, ánh mắt khϊếp sợ tận cùng.

Thứ hắn nhìn thấy cuối cùng là một nữ nhân tuyệt sắc, nữ nhân này nhỏ giọng:

“Vậy ta tiễn ngươi đi một đoạn.”

Một đời đại vương gia Vô Đạo Bang uy mãnh vậy mà chết bất đắc kỳ tử.

Nữ nhân này phất tay, mộc linh lực xóa sạch vết máu, tiêu hủy thi thể đại vương gia.

Nàng nhìn về hướng Trần Lãm, mày liễu nhíu chặt lo lắng, trong lòng sợ hãi, miệng nói không ra hơi:

“Tại sao ngươi lại vọng động như vậy?”