Chương 47: Đột Kích

Trong rừng rậm phía nam Lam Cực Thành, có một thân ảnh lao vυ"t xuyên qua từng tán cây.

Nhìn kỹ thì đó là một nam bồng một nữ trên tay, mỗi lần điểm bước liền xuất hiện cách đó cả trăm trượng.

Trần Lãm một đường đi thẳng trong rừng hết một tuần theo hướng dẫn trên lệnh bài chữ “nhẫn” của Hoàn Nhan Yên Vũ.

Rừng rậm mênh mông nơi này lớn hơn Hắc Sâm Lâm rất nhiều, nó được gọi là Thất Sơn Loạn Lâm. Sở dĩ có tên gọi như vậy bởi vì bên trong có bảy ngọn núi lớn và hoàn cảnh thường xuyên hỗn loạn, các yêu thú tranh giành lãnh địa đánh nhau cắn xé liên miên. Đám yêu thú này gọi là dã yêu thì đúng hơn, đạt đến ngũ tinh thất tinh nhưng không phát triển linh trí, chỉ đơn thuần dã tính.

Trong một tuần này, Trần Lãm và Hoàn Nhan Yên Vũ một đường gϊếŧ chừng trăm con dã yêu. Hiện giờ chỗ hai người đang ở chỉ là khu vực bên rìa Thất Sơn Loạn Lâm, cấp bậc dã yêu không cao, trên đường gặp dã yêu đẳng cấp cao nhất cũng chỉ là Tứ Tinh viên mãn mà thôi.

Loại dã yêu này căn bản không tạo thành uy hϊếp đối với hai người Trần Lãm.

Bảy thành yêu đan được Trần Lãm đưa cho Thiên Ngọc Ly hấp thụ, tu vi của nàng sắp đột phá Tứ Tinh hậu kỳ.

Đêm xuống, Trần Lãm kích hoạt tả nhãn toàn bộ, phạm vị một trăm năm mươi dặm xung quanh thu vào tầm mắt. Trần Lãm cuối cùng đã nhìn thấy tu sĩ, hơn nữa là hai người đang ngồi dưới một gốc cây lớn.

Hai tu sĩ này tu vi Nguyên Anh sơ kỳ mặt mày đầy rẫy các vệt xẹo mặc đồ xộc xệch. Trong đó có một người dáng vẻ chật vật dường như bị thương.

Trần Lãm nhếch miệng lặng lẽ tiến gần.

“Trấn Hồn Thuật.”

Hai tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ cứng đờ.

Phụt!

Từ trong bóng tối, một thanh kiếm sắc bén đâm vào bụng hai tu sĩ phá hủy đan điền. Trong ánh mắt ngây ngốc hoảng sợ tột cùng của bọn hắn, một bàn tay chụp lên đầu từng người.

Trần Lãm lần đầu dùng Sưu hồn để dò xét trí nhớ, hắn cực kỳ cẩn thận vì Đoạn Lăng Nguyệt cảnh báo một số cường giả sẽ để lại dấu ấn trong linh hồn bản nguyên của thuộc hạ, nếu tác động sẽ kích phát bạo nổ rất dễ để lộ khí tức.

Vì vậy sau khi kiểm tra không có vấn đề Trần Lãm mới triệt để Sưu hồn.

Lượng lớn thông tin chạy vào não hắn, có nhiều chuyện thú vị đây.

Hai tên này là tinh anh của Vô Đạo Bang, bọn hắn vốn dĩ có năm người nhưng đυ.ng độ phải một nhóm ma tu bí ẩn thì chết hết ba chỉ còn hai mạng tháo chạy. Đến đây gặp phải yêu thú tứ tinh viên mãn phải vất vã mới đuổi đi nhưng bọn hắn đã nội thương.

Vô Đạo Bang hiện tại đang trong trạng thái canh phòng cẩn mật, đại vương gia không biết lí do gì bế quan suốt thời gian dài. Chấp chính hiện giờ là đường chủ Vô Thanh và hai đường chủ khác vừa được đôn lên.

Trần Lãm đối với ma tu có chút ấn tượng, ma tu ở Tử Huyền Tinh có chút khác so với các tiểu thuyết trước đây. Ở đây ma tu và chính tu không có xung đột quá lớn, không đến mức gặp đánh, thấy là gϊếŧ. Chỉ có những ma tu dựa vào hình thức cực đoan như hút máu, đoạt tu vi hay luyện người mới bị truy cùng diệt tận.

Ngoài ra ma tu chỉ là dùng phương pháp khác so với tu sĩ bình thường để hấp thụ ma khí trong thiên địa.

Chẳng trách lúc trước tên trưởng lão của Ngạ Quỷ Môn dám xuất hiện tại đấu giá Kỳ Trân Các.

Hai tên này sau khi bị sưu hồn thì linh hồn cũng tiêu tan nên Trần Lãm không hấp thụ được. Hắn không để tâm lắm bởi còn nguyên Vô Đạo Bang cho hắn càn quét.

Trong tay xuất hiện hai Mặt Nạ Biến Dạng, hắn phủ lên mặt hai tên Vô Đạo Bang sau đó đưa một cái cho Hoàn Nhan Yên Vũ, một cái bản thân sử dụng. Mặt Nạ Biến Dạng chỉ có hai lần tùy ý thay đổi khuôn mặt, sau đó phải dùng mặt thật để sao chép trực tiếp.

Thoáng chốc cả hai người Trần Lãm biến thành người Vô Đạo Bang, khí tức y như đúc. Vô Đạo Bang chỉ có đại vương gia tu vi Xuất Khiếu sơ kỳ nên hắn không sợ bại lộ, chỉ cần diễn cho đúng là dễ dàng qua mặt.

Hắn dắt tay Hoàn Nhan Yên Vũ ung dung tiến về cứ địa Vô Đạo Bang. Lúc này nhìn như hai nam nhân nắm tay nhau thật quái dị nhưng nàng không ngại chút nào, bởi nàng biết thực hư thế nào.





Trong căn nhớ lớn nhất cứ địa Vô Đạo Bang, có vài người đang ngồi vây quanh một chiếc bàn tròn. Chính giữa là một nam nhân đầu trọc, trên người hắn khoác một chiếc áo bào xám, đầu và mặt đều được xăm các hình thù quỷ dị, khuôn mặt lạnh lùng.

Bên cạnh hắn có một thanh trọng kiếm, chui kiếm được quấn bởi một vòng do các đầu lâu trắng ởn tạo thành.

Người này chính là đường chủ Vô Thanh.

Hai tay của hắn đang ôm một nữ nô ɭệ dáng người yểu điệu, một bàn tay gầy gò còn đang chọc vào trong áo của nô ɭệ, ra sức vuốt ve, hắn càng bóp càng dùng sức, làm cho nàng đau tới mức cắn chặt môi, toàn thân phát run, nhưng lại cố nén, không dám hé răng một câu nào.

Trong ánh mắt của Vô Thanh lộ ra một phần sát khí âm độc:

“Lần này có đại nhân hỗ trợ Huyết Linh Đan, đại vương gia sẽ nhanh chóng đột phá Xuất Khiếu trung kỳ, lúc đó đến lượt chúng ta phục dụng lập tức bước vào cảnh giới Xuất Khiếu kỳ, chính là ngày chết của Trần Lãm.”

Vô Thanh nói xong, vẻ đắc ý trên mặt càng đậm hơn, tay cũng dùng sức bóp mạnh hơn, làm cho nô ɭệ kia đau tới mức sắc mặt tái nhợt, trên trán bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh.

Nhưng nàng vẫn cắn răng không dám rên một tiếng, người đang ôm nàng có thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, tỷ muội của nàng đã chết sạch, nàng sống sót được với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ chẳng qua là có nhan sắc được giữ lại.

Nếu nàng không kìm nổi đau đớn mà phát ra âm thanh, quấy rầy ba người này thì kết cục của nàng sẽ vô cùng thê thảm, các nô ɭệ lúc trước cũng do không chịu nổi kêu lên một tiếng mà bị đè ra phát tiết tại chỗ xong còn bị chặt đầu tiếp tục lăng nhục. Nàng khi đó không thể quên nổi cảnh tượng man rợ như vậy, ngất tại chỗ.

“Tiểu đệ vừa nhận được tình báo hắn đã rời Lam Cực Thành mấy ngày trước.” Một tên đường chủ đầu tóc muối tiêu tu vi Nguyên Anh trung kỳ lên tiếng.

“Có phát hiện hành tung không?” Vô Thanh trầm giọng hỏi.

“Tất cả bang chúng theo dõi gặp phải ma tu thần bí diệt toàn đoàn.” Đường chủ tóc dài còn lại lắc đầu.

“Hừ, lại là đám ma tu chết tiệt này.” Vô Thanh âm trầm mắt tràn đầy sát khí, tâm tình khó chịu bóp mạnh ngực nô ɭệ gằn giọng:

“Trước mắt chú ý hành tung ranh con đó, chúng ta chuẩn bị có bốn Xuất Khiếu kỳ xem nó chạy thế nào.”

Nữ nô ɭệ kia đau đớn không nhịn được phát ra tiếng rên rất nhỏ. Nàng nhanh chóng ngậm miệng nhưng lập tức nghe tiếng hừ lạnh của Vô Thanh kèm theo ánh mắt sắc lẹm.

Xong rồi! Nàng tái nhợt, thân thể nàng khẽ run lên, trong lòng chỉ còn một ý nghĩ, chờ đợi nàng chính là vận mệnh sống không bằng chết.

Vô Thanh cười đê tiện, nghĩ tới đêm nay làm sao trừng phạt nữ nô ɭệ này phát tiết buồn bực trong lòng hắn. Ngay lúc này, một tiếng nói lạnh băng khàn khàn vang vọng cả căn phòng:

“Vậy sao? Trở thành thức ăn đi.”

Tiếng nói bao hàm sát khí làm cả đám run sợ, cả người Vô Thanh lạnh ngắt. Lúc hắn đứng lên, hoảng sợ nhìn trên đỉnh đầu, nhưng chỉ thấy trần nhà xám xịt mà thôi.

“Kẻ nào thần thần bí bí có giỏi ra đây?”

Vô Thanh đẩy nữ nô ɭệ té nhào một bên, sắc mặt kinh ngạc không thôi, nhưng nghĩ tới đông đảo bang chúng canh gác nghiêm ngặt ở ngay gần đó, cuối cùng hắn yên lòng một chút quát to lấy lại khí thế.

Vù!

Một cơn gió thổi tắt hết đèn, tên đường chủ tóc dài đốt lên một ngọn lửa bằng hỏa linh lực.

Ngay cửa là một thân ảnh tay cầm trường thương màu đen đang đứng, sắc mặt lạnh lẽo, toàn thân lan tỏa sát khí.

“Hả? Kim Đan Kỳ”

Vô Thanh nhướng mày, tu vi Kim Đan kỳ lại dám xông vào phòng hội nghị Vô Đạo Bang, đúng là không biết chữ “chết” viết như thế nào.

“Khặc khặc, Kim Đan kỳ cỏn con muốn phản bội Vô Đạo Bang?”

Hắn cười quái dị, hắn nhận ra người này chính là bang chúng được cử đi tìm hiểu đám ma tu.



“Ngươi còn có đồng bọn phải không, hiện ra hết đi cho các ngươi lên đường chung vui.”

Vô Thanh nói rồi trong tay bóp nát một tấm phù chú, đây là hắn muốn báo động cho bên ngoài. Hắn không cho rằng tên này ngu ngốc mà đơn thân độc mã lao vào đây. Bởi hắn trước đó nhớ rằng có nhóm bang chúng đi ra, phản bội quay về không chỉ có duy nhất một người.

Nhưng đáp lại hắn là không gian tĩnh lặng.

Phụt!

Trả lời Vô Thanh là một lưỡi kiếm sắc nhọn đâm xuyên tim tên đường chủ tóc muối tiêu từ phía sau. Máu tươi đầm đìa trước ngực không ngừng phun ra, mắt hắn trợn trắng không tin, thân thể đổ gục để lộ ra một nữ nhân tử y.

Nàng chính là Hoàn Nhan Yên Vũ ẩn mình dưới bóng tối với Kiếm Âm U lẻn vào phía sau khi đèn tắt. Nam nhân còn lại đương nhiên là Trần Lãm, hắn hài lòng với món đồ từ ngôi nhà bí bảo, phát huy tác dụng đúng thời điểm.

Trần Lãm quơ tay lột Mặt Nạ Biến Dạng thì Vô Thanh run sợ chỉ tay:

“Ngươi… chính là ngươi!”

Hắn không thể nào quen được khuôn mặt Trần Lãm, hắn đã từng xem qua Lưu Ảnh Kính chiếu lại cảnh hắn xuất thủ trong giai đoạn một Lam Cực Hội Võ. Vượt cấp gϊếŧ Nguyên Anh kỳ như gà chắc chắn là thiên tài, lại thêm một đoạn thời gian sau khi hôi võ kết thúc không biết chiến lực đạt đến lúc nào.

Trần Lãm nhếch miệng, không bỏ phí một giây.

“Trấn Hồn Thuật.”

Vô Thanh và tên đường chủ tóc dài đứng khựng. Hắn hoảng sợ tột độ nhìn thấy một thanh kiếm sắt lạnh cứa vào cổ.

Phụt!

Một cột máu vọt ra như núi lửa phun trào. Hoàn Nhan Yên Vũ lại một kiếm chém tới, nguyên anh hắn vừa thoát khỏi thân thể liền vỡ làm hai mảnh, triệt để chết đi.

Vô Thanh hai mắt đỏ ngầu, vận toàn bộ linh lực bộc phát chật vật thoát khỏi khống chế của Trần Hồn Thuật, hắn không hiểu tại sao không có ai ứng cứu, thay vào đó lọt vào tai là tiếng quát trầm của Trần Lãm:

“Hấp Hồn Đại Pháp.”

Vô Thanh lập tức cảm giác tinh thần mệt mỏi, toàn thân bắt đầu trở nên yếu nhược.

“Không!”

Vô Thanh điên cuồng quát to, ngưng tụ toàn bộ lực lượng đâm mạnh Trần Lãm. Đột nhiên một hồ ly trắng nhỏ hiện ra trong tầm mắt phun một hỏa cầu vào mặt Vô Thanh.

“Cái gì?”

Trong tiếng la thất thanh, hắn bị Phá Linh Huyết Diễm thiêu đốt vào tận ngóc ngách kinh mạch, thêm Hấp Hồn Đại Pháp không ngừng hấp thụ linh hồn khiến hắn không cách nào chống cự, cháy thành hư vô.

Trần Lãm thở ra môt hơi sau khi hấp thụ hoàn toàn linh hồn của Vô Thanh. Cưỡng chế sử dụng Hấp Hồn Đại Pháp lên người còn toàn bộ lực lượng khiến hắn có chút mệt.

Chỉ trong vòng chưa tới mười hơi thở, hắn và hai nữ đã dọn sạch ba tên đường chủ Vô Đạo Bang. Trần Lãm cẩn thận sử dụng Tam Tài Trận tăng thêm một chút lực lượng đề phòng bất trắc. Quan trọng nhất là hắn sử dụng pháp bảo phong tỏa không gian lụm được từ lần trở về sau khi chiến Tam hộ pháp Dương gia. Dưới Phân Thần kỳ không thể nào nhận biết tình huống bên trong, vì vậy căn phòng bị phong tỏa nên không có bang chung nào của Vô Đạo Bang xông vào.

Trần Lãm nuốt vào một viên Ngũ Hoa Ngọc Lộ Hoàn khôi phục toàn thịnh. Dù không cần thiết lắm nhưng hắn muốn chắc chắn.

Hắn cho Thiên Ngọc Ly hóa thành nhân lại xong ôm cả hai mỹ nữ vào lòng cười tà:

“Ta mang các nàng gϊếŧ người xấu.”

Hoàn Nhan Yên Vũ cười tươi rói, nam nhân này muốn đại náo Vô Đạo Bang cho hả giận.