Chương 3

Sau khi nghe Du Ký kể qua quy củ cùng các loại truyền thuyết nghe rợn cả người ở Quốc Tử Giám, tật bóng đè của Kỳ Viên bị dọa chạy mất. Trong lúc nhất thời hắn không biết chính mình lần này sống lại là phúc hay họa, lại nghĩ hiện giờ mình cũng không có đường nào khác để lựa chọn, chỉ phải cúi đầu nhận mệnh, tiếp tục giả bộ làm tài tử.

May mắn Du Ký cũng không phải người thích đọc sách, thực mau hai người lẫn vào một chỗ, nói chuyện ăn uống, xiếc ảo thuật càng nhiều hơn, không đề cập tới chuyện đọc sách nữa.

Thời gian hai ngày chớp mắt trôi qua, buổi sáng ngày thứ ba, thuyền bọn họ rốt cuộc đến sông Lộ. Sông Lộ thuộc về thành Thông Châu, đường thủy từ Thông Châu hướng lên phía Bắc nước cạn, thường xuyên đọng lại, triều đình để đảm bảo vận chuyển hàng hóa thông suốt chỉ cho phép thuyền chở hàng được thông hành, những người khác đều phải ở Thông Châu rời thuyền, chuyển sang đi đường bộ vào kinh.

Một nhà Du Ký vừa rời thuyền liền có người tới đón đi, Bá phủ bên này lại không có ai tới đón, chỉ phải để Chu ma ma chạy đi tìm hai chiếc xe la tới. Kỳ Viên cùng tỳ nữ Hổ Phục mang theo hành lý ngồi một chiếc, Bành thị cùng nữ nhi, Chu ma ma ngồi một chiếc, ngồi ổn định xong, đoàn người ngựa không dừng vó chạy về kinh.

Đáng thương cho Kỳ Viên từ nhỏ ngồi kiệu đã quen, lúc này bị xe la xóc nảy đến đầu váng mắt hoa, buồn nôn khó chịu.

Hổ Phục thấy khuôn mặt nhỏ của hắn nhăn nhó lại, vội hướng ra phía sau lót cho hắn cái đệm mềm, lại lấy bình trà bụng tròn, cổ dài rót cho hắn chút nước. Kỳ Viên uống vào một ngụm, vừa lúc xe đi trúng ổ gà lại xóc nảy một chút, hắn lại phun ra. Hổ Phục bối rối, cúi đầu bên trong đám hành lý lục tung một trận, nửa ngày sau nâng ra một quyển 《 tề vật luận 》, đưa tới trước mặt Kỳ Viên nói: “Hay là thiếu gia đọc sách một lát đi?”

Kỳ Viên mới vừa tốt được một chút, trợn mắt lên vừa thấy một rừng rậm rạp toàn là chữ nhỏ, thiếu chút nữa lại muốn phun ra, nhịn không được kêu lên: “Ta đều đã như vậy còn đọc sách được sao?”

Hổ Phục buồn bực: “Trước kia không phải thiếu gia nói, thời điểm thân thể không khoẻ chỉ cần lớn tiếng đọc thi văn kinh thư, chờ đọc ra một thân mồ hôi liền tốt rồi sao?”

Kỳ Viên bị kinh hãi đến trợn tròn hai mắt, nghĩ thầm đây là suy nghĩ biếи ŧɦái gì vậy?

Hổ Phục nghiêng đầu hỏi: “Thiếu gia có muốn dùng thử biện pháp cũ này không?”

“Không cần.” Kỳ Viên nhắm mắt lại.

Hổ Phục lo lắng nói: “Không phải thiếu gia say xe sao?”

“Không xem.” Kỳ Viên khóc không ra nước mắt nói: “Thiếu gia ta cũng bị choáng chữ.”

Hắn sống chết không xem, Hổ Phục chỉ phải đem sách nhỏ thả lại vào trong rương, lại sờ sờ bao quần áo.

Kỳ Viên nửa chết nửa sống dựa vào thùng xe nhìn nhìn, nghĩ thầm không biết tiểu tài tử kia còn có đam mê đặc thù gì khác không? Đợi một lúc lại thấy tiểu nha hoàn lục ra một túi tiền bằng vải lụa hơi cũ, bên trên thêu hoa hàm tiếu, đường may chỉnh tề, trên miệng túi dùng dải lụa buộc chặt lại.

Kỳ Viên nhẹ nhàng nhăn mũi, cảm thấy giống như ngửi được một cổ mùi hương quen thuộc. Cái này mùi vị mát lạnh, mơ hồ chứa đựng hơi thở cỏ cây, cùng hương hoàn cung phụng trong chùa miếu thập phần tương tự.

Quả nhiên, Hổ Phục hướng túi tiền lấy ra một hương hoàn nhỏ, đưa tới dưới mũi hắn. Kỳ Viên hít sâu một hơi, dừng lại một chút, cảm thấy thoải mái, tò mò hỏi: “Thứ này ngươi lấy ở đâu ra?”

Hổ Phục nói: “Mấy hôm trước nô tỳ cùng phu nhân đi chùa Tùng Lâm dâng hương vừa vặn thấy một hòa thượng đang cầm cái này định ném đi, liền hướng hắn xin một chút.” Nói xong thấy sắc mặt Kỳ Viên tựa hồ tốt hơn một chút, tức khắc ngạc nhiên: “Cái này dùng còn thực tốt a!”

Kỳ Viên gật gật đầu, lại đem hương hoàn đưa tới dưới mũi ngửi ngửi một chút, cẩn thận phân biệt nó.

Hổ Phục cũng vui sướиɠ, hài lòng ghé vào túi tiền ngửi mấy ngụm: “Cái này ngửi thật tốt, bất quá ta thấy khách hành hương bên chùa Tùng Lâm cũng không nhiều lắm, hòa thượng kia sao lại xa xỉ như vậy, hương hoàn tốt như vậy cũng đem bỏ đi.”

Kỳ Viên buồn cười, nói: “Ngươi nghĩ hòa thượng kia không đau lòng sao, nơi này dùng đều là thứ tốt. Chẳng qua hương hoàn cung phụng Phật Tổ kiêng kị trộn lẫn giáp hương, xạ hương, tử hương, trong cái này có trộn lẫn một chút xạ hương, phỏng chừng là do người làm kém.”

Hắn từ nhỏ đã chơi đùa trong tiệm hương, mưa dầm thấm đất, đối với chế hương, phẩm hương sớm đã tinh thông, lại nói đạo lý rõ ràng.

Hổ Phục vẫn luôn bội phục thiếu gia đọc qua thật nhiều sách, cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, chỉ lo lắng nói: “Có xạ hương sao…… Vậy cái này có thể mang theo bên mình không?”

Kỳ Viên câm nín, nói: “Trong này chẳng qua chỉ trộn lẫn chút mùi xạ hương, dùng lượng cực nhỏ, huống chi ngươi lại không ăn quà vặt, sợ cái gì chứ?”

Dân gian đều đồn đãi thiếu nữ, thiếu phụ không được tiếp xúc với xạ hương nhưng trên thực tế, chính phẩm xạ hương cũng không dễ gặp được, người bình thường có rất ít cơ hội để tiếp xúc với nó. Nếu lấy một chút chế thành túi thơm còn có thể làm cho cơ thể có mùi thơm ngát. Trong cung có không ít phi tần thích đem túi thơm này treo trong phòng. Hổ Phục thu được hương này có hàm lượng xạ hương cực nhỏ, cũng chỉ Kỳ Viên mới có thể nhận ra.

Hổ Phục cái hiểu cái không mà gật đầu, nhưng nghĩ đến lời dặn trước kia của mẹ nên vẫn có chút sợ hãi. Kỳ Viên lại rất thích cái này, thấy nàng không dám nhận trở về, dứt khoát nói: “Không bằng như vậy, hương hoàn này ta thu. Chờ sau khi hồi phủ lại cho ngươi chút bạc, chính ngươi đi mua hương khác để dùng, hương bách hoa dùng cũng khá tốt.”

Hiện tại hắn cô độc nơi đất khách, khó có khi từ hương hoàn này tìm được một chút hương vị cũ quen thuộc, tâm tình cũng sung sướиɠ không ít. Ai ngờ đâu Hổ Phục lại phụt cười một tiếng: “Thiếu gia từ chỗ nào nghe tới hương bách hoa vậy? Đồ vật kia chính là các quý nhân mới có thể dùng, một hộp nho nhỏ liền muốn 300 văn, kém hơn một chút cũng phải 180 văn. Nói thêm nữa, tiền tiêu vặt một tháng của thiếu gia tổng cộng chỉ có một lượng bạc, mỗi tháng mua dầu thắp khóa giấy đều phải thật tiết kiệm mới đủ, sao có thể cho nô tỳ đi mua cái kia chứ!”

Kỳ Viên nguyên bản động một cái liền tiêu xài trăm lượng bạc đã quen, lúc này nghe nàng nói như vậy tức thì chấn động, cũng bất chấp che giấu, vội vàng hỏi: “Tiền tiêu vặt của ta bao nhiêu?”

“Một lượng bạc.” Hổ Phục ngược lại cũng không nghĩ nhiều, người đọc sách không hỏi gạo muối là chuyện bình thường. Hiện tại thiếu gia khó có khi dò hỏi, nàng bổ sung một chút: “Nhị phòng chúng ta bên này tiền tiêu vặt của chủ tử đều giống nhau, trừ bỏ Bình thiếu ra, mỗi tháng đều là 500 văn.”

Kỳ Bình do Phương di nương sinh ra, hiện giờ mới năm sáu tuổi, nghe nói vẫn luôn xanh xao vàng vọt, giống như một con mèo con vậy. Kỳ Viên nghe ra chỗ kỳ quặc, hỏi nàng: “Chúng ta là như vậy, còn những người khác thì sao, ngươi biết không?”

“Thiếu gia nói một nhà Đại lão gia sao?” Thần sắc Hổ Phục ảm đạm một chút, lắc lắc đầu: “Tiền bạc trong phủ đều so Đại thái thái quản, sao có thể biết được bọn họ chi tiêu như thế nào chứ? Bất quá ta có nghe bà bà trông cửa bên kia nói, nha hoàn Kim Chi bên cạnh Đại thái thái tháng trước mới đem tiền tiêu vặt vừa lãnh cho mẹ nàng ấy, ít nhất phải hai lượng bạc.”

Kỳ Viên sửng sốt, tiền tiêu vặt của nha hoàn Đại phòng so với chính mình còn nhiều hơn sao? Lúc trước hắn còn nghĩ, phủ Trung Viễn Bá trừ bỏ bổng lộc triều đình ra, mỗi năm khẳng định còn có tiền thu vào từ điền trang, cửa hàng. Nếu Bá phủ nhân khẩu đơn bạc, vậy chuyện ăn uống ít nhất không phải lo, sao tới nỗi quần áo tơ lụa cũng không có?

Hắn trong lòng buồn bực, lại cùng Hổ Phục nói chuyện phiếm, cũng không hỏi quá kỹ lưỡng, cũng may Hổ Phục tính tình hoạt bát, cũng thích nói chuyện, cái gì cũng kể qua một hai câu. Kỳ Viên cẩn thận lắng nghe cũng hiểu được đại khái.

Nguyên lai Trung Viễn Bá Kỳ Trác cũng là người đáng thương. Lão bá gia năm đó sủng thϊếp diệt thê, thứ trưởng tử Kỳ Dũng có trước, sau mới có con vợ cả Kỳ Trác. Sau chính thê mất sớm, lão bá gia lại đem sủng thϊếp kia phù chính thành vợ kế, đó là lão thái thái Thái thị hiện giờ.

Thái thị làm người xảo quyệt khắc nghiệt, sau khi trở thành đương gia nơi chốn khắt khe con vợ cả. Kỳ Trác còn nhỏ tuổi, bất đắc dĩ sống dưới tay mẹ kế kiếm ăn, bởi vậy lúc sau cưới vợ sinh con liền từ một người bị khinh biến thành một nhà bị khinh. Thật ra hắn cũng muốn phân gia nhưng thiên tử bổn triều chính là con thứ đoạt vị, đối với chuyện đích thứ phân tranh rất mẫn cảm. Lão thái thái động một chút liền lấy chuyện này ra để đe dọa, Kỳ Trác sợ trêu chọc phải tai hoạ chỉ phải từ bỏ.

Sau Thái thị chọn cháu gái tiểu Thái thị của mình làm con dâu cả, mẹ chồng nàng dâu hai người cùng quản lý tài chính Bá phủ, từ đây một cửa hai Thái, càng lúc càng kiêu ngạo.

“Từ sau khi lão gia đi Nhai Xuyên, vị kia càng làm trầm trọng thêm. Mấy hôm trước sau khi thiếu gia rơi xuống nước, phu nhân cho người về phủ báo tin, để người đưa bạc lại đây chữa trị cho thiếu gia, nào ngờ thư đưa tới, trong phủ lại không cử bất kỳ ai qua đây, cũng không biết là có tâm tư gì. Sau phu nhân bất đắc dĩ liền đem cầm cố mấy món trang sức.” Hổ Phục nói xong, hướng xe lớn phía sau lặng lẽ nhìn thoáng qua, lúc này mới quay mặt đi, nhỏ giọng nói: “Chu ma ma không cho ta nói với ngươi mấy chuyện này, nói ra sẽ làm ngươi lo lắng khó xử, lại chậm trễ khoa cử.”

Kỳ Viên ước gì nghe được nhiều một chút, vội nói: “Ta không nói ra là được.”

Thông Châu cách kinh thành không xa, thời điểm Kỳ Viên ở trên xe la mau bị xóc tan ra thành từng mảnh, xe la rốt cuộc lắc lư vào cửa thành phía Đông. Hắn nhìn ra bên ngoài xe thăm dò, chỉ thấy người bên ngoài đi lại như thoi, ăn mặc quần áo màu sắc khác nhau, khách thương nói chuyện khẩu âm khác nhau, đều vô cùng náo nhiệt, theo dòng người đi tới phía trước. Từ cửa Đông đi thêm ba dặm nữa là tới Sùng Văn Môn, nơi này chính là thiên hạ đệ nhất thuế quan, đi qua khỏi Sùng Văn Môn chính là kinh thành chân chính.

Kỳ Viên từ nhỏ chưa từng ra khỏi Dương Châu, trước kia chỉ nghe nói qua kinh thành khí phái như thế nào, lúc này duỗi cổ hướng ra nhìn bên ngoài, quả nhiên thấy bên này trời cao mây rộng, tường thành cao ngất, nơi chốn đều khác biệt với Giang Nam, cảnh tượng to lớn, trang nghiêm.

Bọn họ theo dòng người chậm rãi tiến về phía trước, vào Sùng Văn Môn, dòng người rốt cuộc bớt đi nhiều. Phủ Trung Viễn Bá cách Sùng Văn Môn không xa, liền ở phía Đông Nam kinh thành, gần sát trường thi, bên cạnh là hẻm phò mã.

Chu ma ma đi kêu cửa, mấy người từ cửa hông đi vào.

Một đường này Bành thị cũng bị lăn lộn, mặt mày xanh xao, lúc này một chút cũng không dám dừng lại, mang theo một đôi nhi nữ hướng hậu viện Thọ Hòa Đường mà đi.

Kỳ Viên đối với Bá phủ to lớn hoàn toàn xa lạ, dọc theo đường đi liền cụp mi rũ mắt. Chờ tới Thọ Hòa Đường, có bà tử thông báo xong mang mấy người đi vào, hắn cũng đi theo sau cùng, âm thầm đánh giá bốn phía. Thọ Hòa Đường này thật ra có chút khí phái của Bá phủ, trên mặt đất trồng mẫu đơn phú quý, hai bên sườn bày một hàng ghế bành làm bằng gỗ hoa lê, chính diện xuôi theo bức tường là một loạt giường gỗ, bên trên thả mấy cái kệ, tất cả đều sơn đen khảm trai, hiển nhiên là nguyên một bộ gia cụ, bày ra một cổ tráng lệ huy hoàng khí phái.

Kỳ Viên đi ở cuối cùng, chóp mũi ngửi được mùi hạnh hoa kiều diễm đáng yêu, ngẩng đầu nhìn xem quả nhiên ở trên kệ có đặt một bát huân hương, mùi hương chính từ trong bát bay ra. Bà tử, nha hoàn chung quanh đều mặc trang phục lộng lẫy, đầu quấn khăn, nhìn bọn họ giống như nhìn đám khất cái. Kỳ Viên âm thầm chửi thầm trong bụng, chỉ phải tiếp tục rũ mắt, bình tĩnh chờ đợi.

Chờ ước chừng nửa canh giờ, một lão thái thái ở phía sau bình phong chậm rì rì bước ra, mặt vuông, mặc áo bào trang trí hoa cỏ bốn mùa, trên trán mang khăn đính hạt châu, phía trên dán lá vàng, điểm kim nạm ngọc, ánh vàng rực rỡ chói mắt đến cực điểm. Lão thái thái được người đỡ, tiến tới giường đất ngồi xuống, thong thả ung dung nhấp ngụm trà, lại không nói lời nào.

Kỳ Viên chưa bao giờ gặp qua lão thái thái nào kim quang lấp lánh như vậy, liếc mắt thấy Bành thị hạ người thỉnh an, cũng chạy nhanh hàm hồ ở phía sau hành lễ. Lão thái thái chỉ làm như ba mẹ con hắn không tồn tại, lo nói chuyện với bà tử, dùng trà.

Thẳng đến khi Kỳ Viên cảm thấy chân đều mỏi, lão thái thái giống như mới đột nhiên nhìn thấy Bành thị, thuận miệng hỏi: “Viên Nhi đã khá hơn chưa?”

Bành thị vẫn luôn khom người chờ đợi, vội nói: “Mệt nhọc mẫu thân nhớ mong, Viên Nhi đã tốt rồi, chỉ là bị kinh hãi, ban đêm ngủ không yên ổn, vẫn phải chậm rãi điều trị một đoạn thời gian.” Nói xong nhìn ra phía sau, vẫy tay để Kỳ Viên đi qua.

Lão thái thái lại nói: “Không cần. Ta thấy còn nguyên vẹn đứng đây, cũng không giống có việc.”

Kỳ Viên đang muốn bước tới phía trước, nghe vậy liền sửng sốt, nghĩ thầm đây là muốn nói cái gì?

Lão thái thái lại tiếp tục nói: “Nếu Viên Nhi không có việc gì, ta đây liền muốn nói chính sự.”

Sắc mặt Bành thị khẽ đổi, liếc mắt nhìn Kỳ Viên một cái, tựa hồ giống như trong lòng lo lắng.

“Các ngươi đều nghe thấy lời đồn bên ngoài rồi đúng không?” Lão thái thái để ly trà xuống, xụ mặt nói: “Năm đó lúc triều đình hạ chỉ ta đã nói với vợ chồng ngươi như thế nào? Lãnh binh đánh giặc không phải trò đùa! Muốn đi lập công phát tài, trước tiên phải ước lượng xem chính mình có bản lĩnh kia hay không, nếu không tới trong quân rồi, nhẹ thì tánh mạng khó giữ được, nặng thì liên lụy tới người trong nhà. Ta là một nữ nhân còn hiểu được đạo lý như vậy, cùng các ngươi nói qua bao nhiêu lần, các ngươi không nghe vào hay sao?”

Bành thị cúi đầu đứng đó, không dám nói gì.

Lão thái thái hỏi: “Như thế nào, trưởng bối hỏi chuyện, ngươi lại muốn giả bộ làm người câm hay sao?”

Bành thị vội lắc đầu, thấp giọng nói: “Con dâu không dám. Chỉ là triều đình hạ lệnh, lão gia không dám không nghe!”

“Hay cho tiện phụ dám giảo biện! Ta thấy các ngươi rõ ràng là ham muốn phú quý! Nghĩ một khi lập công liền muốn phân phủ mà sống, không cần để ý tới quả phụ là ta!” Lão thái thái lạnh lùng nói: “Ta biết mẹ kế khó làm nhưng ngươi để tay lên ngực tự hỏi, mấy năm nay ta có từng để các ngươi thiếu thốn tiền tiêu vặt không? Ta thương các ngươi, lại thỉnh tiên sinh mở giảng đường, lúc này mới có được hai hài tử tốt là Lam Nhi cùng Viên Nhi. Nào nghĩ đến Nhị lão gia chính là cục đá không làm nóng được, hiện tại khen ngược lại còn đi theo địch bán nước, liên lụy đến toàn phủ! Nếu không phải có Thái lão gia ở giữa chu toàn, hiện tại sợ là tính mạng mẫu tử các ngươi đều giữ không được!”

Bành thị vừa nghe vậy liền bùm một cái, quỳ rạp xuống đất, nhẹ giọng khóc nói: “Mẫu thân, lão gia hắn bản tính trung thành, lại là người khiêm tốn cẩn thận, tuyệt đối không phải người thông đồng với địch phản quốc! Ngoại giới đồn đãi vạn lần không thể tin!”

“Hắn vừa đi một lần liền đi hai năm, ai biết đã xảy ra chuyện gì chứ.” Lão thái thái cười lạnh nói: “Ngươi nói hắn oan uổng, nhưng có ai nghe ngươi không?”

Bành thị rũ đầu, không dám nói lời nào. Vân Lam tức giận đến sắc mặt đỏ bừng nhưng cũng không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu theo Bành thị.

Kỳ Viên từ sau khi tiến vào Thọ Hòa Đường liền rơi vào trạng thái trợn mắt há hốc mồm. Trước không nói lão thái thái này tra tấn người, hiện giờ lại hướng nhà mình ôm họa, nhận định con vợ cả đi theo địch! Đây là có ý đồ gì đây?

Lão thái thái thấy người một nhà cũng chưa đưa ra được chủ ý gì, lúc này mới vừa lòng, nói: “Việc này đại tẩu ngươi vội trước vội sau, ra không ít lực, ta có một an bài, ngươi nghe hay không nghe?”

Bành thị nghẹn ngào, nhẹ nhàng gạt lệ nói: “Con dâu nào dám không nghe.”

“Vậy là tốt rồi.” Lão thái thái nói: “Thái gia sẽ nghĩ cách bảo đảm tính mạng cho ba mẹ con các ngươi, nhưng lần này ít nhất Nhị lão gia cũng phải bị trị tội mang binh bất lực, tước vị Bá phủ sợ là hắn giữ không nổi.” Bà ta nói đến chỗ này mới nâng mí mắt, liếc nhìn Kỳ Viên một cái: “Một khi đã như vậy, không bằng nhân lúc còn sớm, đem tước vị thế tập chuyển qua cho Khôn Nhi!”

Bành thị chấn động thân mình, vội vàng ngẩng đầu, biểu tình vừa kinh vừa sợ. Kỳ Viên cũng sửng sốt, lúc này đã hiểu rõ, hóa ra lão thái thái dạo một vòng là muốn nói tới cái này! Chỉ là nếu Kỳ Trác thật sự đi theo địch, cả phủ Trung Viễn Bá đều phải bị chém đầu hết, sao có thể bởi vì Thái thị cầu tình mà được giữ lại tánh mạng, còn có thể tiếp tục tập tước? Trừ phi Kỳ Trác vốn không có việc gì. Người một nhà kia là cố ý hù dọa Bành thị mà thôi.

Hắn từ sau khi chiếm lấy thân thể này, đối với Bành thị liền có cảm giác áy náy, lúc này thấy bà bị người hù dọa, nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên. Lão thái thái lại không để ý đến hắn, Viên Nhi mấy năm nay rất ít khi nói chuyện, đã sớm biến thành tú tài ngu ngốc không để ý tới chuyện chung quanh, ở trong mắt mọi người ở đây, hắn cùng người câm không khác gì nhau. Bà ta xụ mặt, nhàn nhạt liếc nhìn mẫu tử ba người, đang muốn thúc giục lại thấy tú tài ngu ngốc kia không biết sao đột nhiên bước ra, chắp tay.

Kỳ Viên cười nói: “Lão thái thái, chuyện tập thế này, mặc kệ mẫu thân nghĩ như thế nào, tôn nhi chính là một vạn lần không đồng ý.”

Lời vừa nói ra, cả phòng lập tức im bặt. Trong phòng một đám nha hoàn, bà tử mỗi người kinh ngạc, trợn mắt há hốc mồm, không biết cái miệng hồ lô kia sao hôm nay lại đột nhiên mở miệng? Mọi người không hẹn mà cùng nhìn Kỳ Viên.

Kỳ Viên lại hỗn quen, thấy mọi người nhìn hắn, hắn cũng bình thản ngẩng đầu, cười hì hì nói: “Tước vị của cha ta, muốn kế thừa cũng là ta tới kế thừa, nếu ta vô dụng thì còn có Bình Nhi. Hoặc là như vậy, nếu tổ mẫu thật sự muốn đường ca thế tập, không bằng nghĩ cái biện pháp để đường ca một lần nữa đầu thai lại? Lần này nhớ rõ phải đầu thai đến trong bụng nương ta. Giữa huynh đệ ruột, ta có thể suy nghĩ nhường một chút.”