Chương 15: Sủng ái ngọt ngào (2)

Lý Du lại làm như không thấy, hắn như thể đang gặp vấn đề nan giải gì đó, nghiêm túc nghiên cứu chữ viết trên thẻ trúc.

Ninh Anh biết chữ, nhưng không thể hiểu ý nghĩa của những thứ hắn vẽ trên giấy, giống như một kiểu kiến

trúc nào đó.

Trong thư phòng đèn đuốc sáng trưng, xung quanh yên tĩnh, chỉ cần Lý Du không mở miệng, Ninh Anh sẽ không thể rời đi, nhất định phải tiếp tục kề cận giống thường ngày.

Cũng chẳng biết đã trải qua bao lâu, nàng chợt thấy bụng dưới đầy tức mới nói bản thân muốn đi tới nhà xí.

Lý Du vô cùng ghét bỏ phất phất tay.

Ninh Anh lúc này mới có thể thoát thân.

Vừa đi tới cửa, sau lưng truyền đến giọng nói của hắn: “Chuẩn bị nước nóng, ta muốn tắm rửa.”

Ninh Anh đáp lời.

Phòng bếp đã chuẩn bị sẵn nước nóng, nô bộc vội vàng bưng nước vào phòng tắm chuẩn bị.

Chỉ sau chốc lát, Lý Du đã từ thư phòng bên kia đi tới, Ninh Anh chuẩn bị y phục sạch sẽ, hầu hạ hắn tắm rửa.

Lý Du đưa tay thử nhiệt độ nước, cảm thấy thích hợp mới cởϊ áσ ngoài xuống.

Ninh Anh cầm lấy y phục của hắn treo trên kệ, khi nàng đang hầu hạ hắn cởϊ áσ, hắn bỗng nhiên nói: “Xoay người sang chỗ khác.”

Ninh Anh không khỏi oán thầm trong đầu, cũng đâu phải là nàng chưa từng nhìn thấy.

Đợi sau khi nàng quay người, Lý Du mới cởi áσ ɭóŧ rồi bước vào thùng tắm, nhiệt độ nước vừa phải thấm ướt từng tấc da thịt của hắn, hắn thoải mái thở ra một hơi.

Ninh Anh lúc này mới tới hầu hạ hắn tắm rửa.

Tên kia trời sinh da đã trắng, từ nhỏ đã được tạo hóa ban cho làn da còn mỏng manh hơn cả nữ nhân, có thể so sánh với một tiểu công chúa được nuôi dưỡng trong khuê phòng.

Khi ánh mắt nàng rơi xuống vài vết xước trên gáy hắn, Ninh Anh không khỏi có chút chột dạ.

Nàng cố ý chuyển dời ánh mắt, nhưng lại không được, đôi môi của người kia màu sắc diễm lệ, yết hầu gợi cảm, xương quai xanh mang một đường cong ưu nhã…… Xuống chút nữa, đã bị khăn che lại.

Ninh Anh nhịn không được thở dài một tiếng.

Tắm có thể giải tỏa mệt mỏi, sau một ngày làm việc vất vả Lý Du rất hưởng thụ sự yên tĩnh của giờ khắc này.

Ninh Anh bóp vai giúp hắn thư giãn, cho đến khi nhiệt độ nước giảm xuống mới ra lệnh cho bà tử thêm nước. Có đôi khi nàng cũng sẽ tinh nghịch, bàn tay không thành thật di chuyển xuống dưới nhưng lại bị Lý Du bắt được.

Ninh Anh nở nụ cười, vội nói: “Lang quân nên lên đi, đừng để bị lạnh.”

Lý Du nhìn chằm chằm cánh tay trắng nõn của nàng: “Ngươi định chạm vào chỗ nào?”

Ninh Anh nhíu mày, tầm mắt rơi vào chiếc khăn tay quấn quanh hông của hắn, không chịu thừa nhận mình hám sắc, đang định kéo tiếp thì lại bị Lý Du kéo vào thùng tắm.

Chỉ nghe bịch một tiếng, một mảng nước lớn bắn ra ngoài, nàng kêu lên rồi ôm lấy hắn.

Sóng nước lấp lánh, y phục ướt sũng bay tứ tung, khuôn mặt không thể bắt bẻ kia khiến Ninh Anh như ăn gan báo, bỗng nhiên tiến lên chặn lấy miệng của hắn.

Nụ hôn da thịt đột ngột khiến cả bầu không khí trở nên mập mờ, Lý Du trồi lên khỏi mặt nước, một tay đẩy nàng lên thành bồn, ghé vào tai nàng nói: “Thật là to gan.”

Ninh Anh lau mặt, để lộ ra một đôi mắt hoạt bát linh động ướt sũng, khiến cho lòng người xao động.

Lý Du bị trêu chọc, hắn nắm lấy tay của nàng, ý vị thâm trường nói: “Ngươi từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ được uống rượu, để ta cẩn thận nhìn xem có bị nổi mẩn lên hay không.”

Ninh Anh nói một câu lưu manh, đang định bò ra ngoài thì bị hắn bắt trở về……

Nha hoàn là không thể ngủ cùng giường với chủ tử, ngày xưa Ninh Anh đều ở phòng bên cạnh, vào lúc ban đêm lại bị Lý Du nhốt vào giường.