Mưa phùn tí tách rơi xuống những hàng chuối ngoài sân, từng giọt nước nhỏ đọng lại thành những hạt nước lăn xuống từ tán la
chuô
i màu xanh biếc dạt dào.
Nước mưa dày đặc đọng lại trong mương ngói rơi dọc theo mái hiên nhà đỏ rực khiến cho đêm xuân tăng thêm một chút se lạnh triền miên.
Ánh nến chập chờn trong phòng, hỗn hợp tùng hương nhẹ nhàng có thêm hương son phấn đặc thù của nữ nhân lượn lờ bên trong tấm rèm.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, tấm rèm xuất hiện một khe hở.
Ninh Anh với nửa bờ vai trần và gương mặt trắng nõn nhu thuận, đôi lông mày lá liễu, hai mắt nhỏ xinh, trên đầu mũi có một nốt ruồi, đang muốn kéo tấm rèm lên để xuống giường nhưng lại bị một bàn tay ôm lấy eo nhỏ kéo về.
Bên trong tấm rèm, Ninh Anh nở nụ cười khẽ, gắt giọng: “Lang quân chớ náo loạn, ngày mai còn có chuyện nữa.”
Mái tóc đen rơi tán loạn trên cổ nam tử, Lý Du nhẹ nhàng hít hà hương hoa lê trong tóc, đó là mùi hương mà hắn yêu thích.
Ninh Anh làm nũng trong ngực hắn, lúc này Lý Du mới buông tay, nàng thành thạo nhặt y phục vương vãi trên mặt đất lên rồi mặc vào.
Nghe thấy âm thanh sột soạt, Lý Du đang ở trong tấm rèm mắt liếc nhìn nàng, đôi mắt hồ ly mê người như mang phong tình, làn da trắng nõn tự tự nhiên tôn lên màu môi diễm lệ lạ thường, trên khuôn mặt đẹp đẽ còn sót lại sự tham lam vừa được thỏa mãn.
Ninh Anh phớt lờ sự dò xét của hắn, vén mái tóc dài đến ngang eo ra sau đầu rồi cầm trâm bạc kẹp lên, để lộ ra một chiếc cổ trắng nõn.
Áo bào giao lĩnh tôn lên dáng người thon thả, sau khi chỉnh trang thỏa đáng từ đầu đến chân nàng mới đi tới cửa gọi Ngụy bà tử chuẩn bị nước.
Một lát sau, Ngụy bà tử mang nước nóng vào nhà.
Ninh Anh ra hiệu với bà ấy, Ngụy bà tử lặng lẽ lui ra.
Bây giờ đang là đầu mùa xuân, thời tiết vẫn còn hơi lạnh, Ninh Anh vắt khăn, hầu hạ Lý Du rửa sạch thân thể.
Nam nhân bên trong tấm rèm để nàng tùy ý hầu hạ, ngay cả khi thân thể hắn lộ ra trước mắt nàng, nàng vẫn không đỏ mặt, dường như đã tập mãi thành quen.
Sau khi thay một chiếc áσ ɭóŧ sạch sẽ, Lý Du mới nằm xuống nghỉ ngơi.
Hầu hạ xong chủ tử, Ninh Anh bưng nước xuống, thổi tắt ánh nến, nhẹ nhàng đi tới phòng bên cạnh.
Chỉ chốc lát sau Ngụy bà tử đã bưng canh tránh thai tới, nàng vẫn giống như thường lệ bưng chén canh lên, ngoan ngoãn uống vào.
Ngụy bà tử lặng lẽ cất bát đi, lại bưng nước nóng tới, Ninh Anh lúc này mới được tắm rửa cơ thể, một ngày hôm nay coi như đã kết thúc.
Nằm trên chiếc giường mềm mại, nàng rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Sáng hôm sau, trước khi âm thanh của chuông sớm còn chưa vang lên, Ninh Anh đã bắt đầu rời giường rửa mặt.
Sợ quấy nhiễu đến Lý Du bên trong phòng ngủ chính, động tác của nàng cực kỳ nhẹ nhàng, mặc vào áo bào giao lĩnh màu ngà mà hắn yêu thích, buộc đai lưng lên, cái eo nhỏ nhắn tựa như chỉ nhỏ bằng một nắm tay.
Sau khi mặc quần áo xong, nàng vắt khăn lau mặt rửa tay, dùng muối xanh súc miệng rồi mới thoa son, tiếp theo ngồi ngay ngắn trước gương đồng.
Khuôn mặt trong gương còn chưa tới mười sáu, làn da trắng nõn, ngũ quan cũng không quá tinh xảo, thậm chí hơi có vẻ nhạt nhòa, nhưng khi kết hợp lại lại có một nét quyến rũ riêng, lông mày mảnh cùng đôi mắt nhỏ, dịu dàng giống như một con nai con vô hại.
Phát hiện dưới cổ có mấy chỗ còn để lại dấu hôn nhàn nhạt, Ninh Anh bèn dùng son phấn che giấu.
Nàng chải tóc nhẹ nhàng, trên búi tóc chỉ đeo những món trang sức đơn giản bằng bạc, phấn trang hơi điểm, khắp nơi đều lộ ra một vẻ đoan chính ôn hòa.
Dáng vẻ này khiến cho Ninh Anh rất hài lòng.
Thân là đại nha hoàn trong phòng của Lý Du, địa vị của nàng rất quan trọng.
Thứ nhất, nàng là do Lý Du tự mình mua về, đã trải qua sự dạy dỗ của ma ma trong cung, dạy nàng cách phục vụ chủ tử của mình; thứ hai, thì ra Lý Du rất thích nàng, chỉ cần nàng không tự tìm đường chết, tương lai nàng rất có thể sẽ được trở thành thϊếp.
Cho nên quản sự trong phòng, thậm chí là nhũ mẫu cũng sẽ cho nàng mấy phần thể diện.