Chương 3: Muốn ra ngoài lịch luyện

Ánh mắt Mộ Thiên Tuyết hiện lên ngọn lửa phẫn nộ, đôi mắt rực cháy đó thật kí©h thí©ɧ Yên Niệm Niệm, nàng rất muốn giẫm đạp Mộ Thiên Tuyết thêm vài lần nữa để dập tắt ngọn lửa gớm ghiếc kia.

Mộ Thiên Tuyết bị đuổi khỏi Luyện Võ Đường, mọi người bắt đầu quay lại tập luyện như mọi ngày, từng người thỉnh cầu đối chiến với nhau, Yên Niệm Niệm bộc lộ ra tu vi vừa tân tiến được mọi người ưu ái mời chiến nhiều nhất.

A... Đánh với đám tiểu oa nhi này chán chết đi được.

Yên Niệm Niệm được xem như trời sinh Ma Thể, dựa vào chém gϊếŧ tăng tu vi, càng trưởng thành việc chém gϊếŧ rằng tu vi sẽ càng biến chất thành hấp thu tu vi người mình gϊếŧ phương thức tu luyện y hệt ma tu, bị người đuổi gϊếŧ cũng chẳng có gì sai.

Đó là trong sách Mộ Thiên Tuyết đọc nói thế, chứ thân thể nàng nàng biết rõ hơn ai hết, Ma Thể cái rắm gì.có nó thì nàng gϊếŧ một đống người để thăng tu vi rồi quay ngược lại gϊếŧ ả ra một cách dễ dàng chủ làm gì vật lộn trốn tránh như kiếp trước.

Kiếp trước nàng đúng là có thể chất đặc biệt thật, nhưng là Huyết Linh Thể, không phải Ma Thể. Huyết Linh Thể chỉ có công dụng tăng sức chống chịu mà thôi, chả có xíu nào tác dụng cho việc tu luyện.

Kỳ hạn là mười năm. Yên Niệm Niệm phải đưa Mộ gia rời khỏi Thạch Phong Thành, rời khỏi Phong Lam Đại Lục trước mười năm.

Ngay sau khi Mộ Thiên Tuyết trở về tông gia bằng cách bỏ trốn sẽ bắt đầu chuỗi ngày đột phá không thể ngăn cản, sau khi nàng ta đạt đến Tôn Vị cảnh sẽ quay ngược trở lại cắn gϊếŧ Mộ gia phân gia không xót người nào.

À, trừ nàng ra vì chạy trốn thành công.

Đến giữa trưa, mọi người bắt đầu nghỉ ngơi, sau đó đến nhà ăn, có người quay lại Luyện Võ Đường, có người vào Tàng Thư Các, người khác lại đến Dược Đường học tập hoặc luyện đan, Yên Niệm Niệm thì đến Thư Phòng.

Thư Phòng luôn là nơi nghị sự công khai của các trưởng lão, buổi chiều nào cũng sẽ có ít nhất bốn trưởng lão ở đây uống trà đàm đạo

Đây cửa Thư Phòng. Yên Niệm Niệm là một trong hai mươi đệ tử được phép vào Thư Phòng mà không cần xin phép

Nhị trưởng lão già mua với râu tóc bạc trắng như mây, giọng lại ôn hòa vang lên: "Ồ? Ân Mặc đến rồi."

Trong phòng còn bốn vị trưởng lão khác cũng nhìn theo, cả ngũ trưởng lão Mộ Thanh Thành cũng ở trong số đó.

Yên Niệm Niệm chấp tay thi lễ, nàng đứng nói với họ: "Đệ tử muốn thông báo với các vị trưởng lão một tiếng."

Tam trưởng lão cười sảng khoái bảo rằng. "Có việc gì cứ nói, nếu là việc về tiểu thư tông gia kia thì tùy ý ngươi đi, đừng chơi chết nàng ta là được"

Yên Niệm Niệm nhìn tam trưởng lão người có ác cảm với tông gia nhất trong mười vị trưởng lão

"‘Bảy ngày sau đệ tử sẽ rời khỏi Mộ gia ra ngoài lịch luyện."

Lời nàng nói ra khiến các trưởng lão sững sờ, ngũ trưởng lão Mộ Thanh Thành từ chối: "Không được, mặc dù người là thiên tài tu luyện của Mộ gia chúng ta nhưng thực lực của người vẫn chưa đạt tới Thiên Lưu cảnh không thể ra ngoài mạo hiểm."

Đại trưởng lão râu tóc trắng y hệt nhị trưởng lão, không chỉ thế mà râu cằm so với nhị trưởng lão còn dài hơn một phân, hắn cũng nói: “Tiếp tục tu luyện, khi nào đột phá đến Thiên Lưu cấp 3 rồi đi cũng không muộn."

Nhị trưởng lão vuốt râu bổ sung: "Ngươi chỉ mới mười lăm tuổi, vẫn còn rất trẻ, không cần vội vã, nếu muốn ra ngoài lịch luyện có thể đến Thạch Phong Lâm gần đây săn gϊếŧ ma thú, cũng để Mô Thiên và Mộ Hạo đi theo hỗ trợ ngươi."

Năm mười ba tuổi Yên Niệm Niệm được đưa về Mộ gia, được phá giải phong ấn từ đó mới bắt đầu tu luyện. Nàng tu luyện rất nhanh, mới nửa năm đã đả thông toàn bộ 108 huyệt vị trong kinh mạch mở ra Tinh Đô cảnh bước lên con đường tu luyện, trong vòng hai năm đạt đến Tinh Đô cấp 7 đã xem như không tệ, đó là người khác nghĩ.

Nói ra Yên Niệm Niệm tu luyện rất muộn. nếu trong vòng ba năm có thể gần chạm đến Thiên Lưu cảnh đã là được Mộ gia trọng dụng rồi.

Cơ mà, thật ra trong lúc bị phong ấn nàng đã tu luyện được rồi, phong ấn gì đó làm màu thôi, dù sao chỉ cần không dùng linh lực sẽ chẳng ai biết phong ấn còn tác dụng hay không nàng cũng không phải người duy nhất làm điều đó.

Yến Niệm Niệm cúi đầu trầm mặc. Mọi người biết nàng đang nản lòng, dù sao xuất thân của Yên Niệm Niệm cũng là chiến nô, chiến trường đẫm máu là nơi nàng được sinh ra, bản tính cuồng dã hiếu chiến là điều đương nhiên...

"Chỉ cần người đạt đến Thiện Lưu cảnh cấp 3 chúng ta sẽ đặt cách cho người lịch luyện một mình."

Yên Niệm Niệm gật đầu, lại thi lễ: "Ân Mặc đã hiểu, các vị trưởng lão an khang. Ân Mặc rời đi trước."

Nói thì nói thế, chứ thật ra Yên Niệm Niệm vẫn sẽ rời đi, nàng thích ở hay đi thì ai có đủ khả năng để cản nàng?

Hôm sau, Yên Niệm Niệm đến Luyện Võ Đường như mọi khi, nàng phát hiện ra Mộ Thiên Tuyết không có ở Luyện Võ Đường, nàng ta không phải là loại người sẽ bỏ cuộc chỉ vì vài lời chỉ trích, có lẽ nàng ta đang đóng cửa suy ngẫm điều gì đó.

Quan sát thói quen một người đến hơn ngàn vạn năm như Yên Niệm Niệm tất nhiên sẽ nhận ra được bản tính của người đó, mặc dù bản tính sẽ thay đổi dần theo thời gian, nhưng nhìn chung thì tính cách lần cuối và hiện tại sẽ không có sự biến hóa quá.

Một vài đệ tử Mộ gia tiếp tục khiêu chiến Yên Niệm Niệm và tiếp tục bị nàng đánh bại, cả những người đặt đến Tinh Đồ cấp 9 cũng bị nàng đánh bại một cách dễ dàng.

Có người âm thầm trêu chọc Mộ Thiên rằng: " Đợi Ân Mặc đột phá đến Thiên Lưu cảnh thì chắc hẳn người làm ca ca như ngươi cũng sẽ thua trong tay nàng thôi.

Mộ Thiên cười lạnh đáp lại lời trên chọc ấy: "Ân Mặc là muội muội của ta. Mãi mãi là thế, vị trí của ta sẽ không vì sự đột phá mà lung lay."

"Huýt! Ha ha, ngươi và muội ấy thật nghĩ bản thân trở thành song kiêu sao? Nên nhớ, thiên ngoại hữu thiên đệ tử Mộ gia không ít người tài năng hơn ngươi và nàng đâu."

Buổi chiều, Yên Niệm Niệm bị mấy tiểu hải tử Mộ gia vây quanh nhờ chỉ dạy, nàng cũng rất nhiệt tình dạy bọn chúng về man lực thay vì chỉ dạy cách vận linh khí hay sự thông hiểu của nàng về võ kỹ gia tộc.

Nói thật, từ lâu Yên Niệm Niệm đã không còn dùng võ kỹ nữa, nên nói về sự thông hiểu của nàng đối với võ kỹ thì nàng chịu thua, hỏi nàng về thuật pháp thì nàng có thể trả lời được đấy.

Vài ngày tiếp theo Yên Niệm Niệm như cũ chỉ dạy những đệ tử khác về khí kinh và man lực.

Ngày thứ ba sau cuộc trò chuyện với các trưởng lão tại thư phòng. Buổi tối các viện đều đã tắt đèn, biệt viện Yên Niệm Niệm tái đèn như mọi khi, một canh giờ trôi qua lại thêm một canh giờ, Yên Niệm Niệm rời khỏi biệt

viện.

Nàng nhìn Mộ gia lần cuối rồi xách lên tay nải ra đi.