Chương 18: Cứu Vân Vận P2.

Tiêu Viêm thoáng ngập ngừng nhìn Vân Vận, trên gương mặt vốn dĩ tái nhợt của nàng, lúc này đã thoáng ửng đỏ. Thân thể nàng khẽ run lên một chút, thở ra một hơi, đầu nghiêng sang một bên, đôi mi run rẩy khép lại, song giọng nói lại trấn định.

" Ân."

Nhìn Vân Vận dứt khoát như vậy, Tiêu Viêm lấy lại sự tự nhiên vốn có, cô luồn tay qua gáy hơi nâng lên thân thể nàng, một tay tháo mở dây buộc sau lưng. Các đầu ngón tay vô tình chạm phải da thịt sau lưng, thân thể Vân Vận nhất thời cứng đờ căng thẳng.

Vân Vận là cường giả Đấu Hoàng, tông chủ Vân Lam Tông uy chấn khắp Gia Mã đế quốc, không ai không kính phục, loại chuyện bại lộ thân thể hoặc đυ.ng chạm da thịt trước mặt người lạ, đều chưa từng xảy ra.

Nhanh chóng cởi xuống chiếc yếm thϊếp thân, lại đặt Vân Vận nằm xuống, toàn bộ quá trình đều nhẹ nhàng cực điểm như vẫn làm động đến vết thương, khiến Vân Vận phải hít một hơi khí lạnh.

Xuân quang nộ phóng, phần thân trên xícɦ ɭõa phơi bày ra trước mắt Tiêu Viêm, làn da tuyết trắng chuyển sang phiếm hồng, thân thể mềm mại khe khẽ run rẩy, làm nổi bật lên hai ngọn nhũ phong ngồn ngộn cùng rãnh ngực mê người, hương thơm nữ tử mê người nhàn nhạt tỏa ra, khiến Tiêu Viêm mặc dù trong lòng không có tạp niệm, nhưng cũng không khỏi khó thở đỏ mặt tía tai .

Tiêu Viêm vội lấy ra một bộ hắc bào trong trữ vật của mình phủ lên người nàng, Vân Vận cũng không khá hơn là bao trên mặt cũng nổi lên một tầng hồng nhạt mê người, nàng lúc này đã mở mắt ra, tuy không nhìn Tiêu Viêm nhưng trong mắt là hàn ý kinh người.

Hơi kéo xuống hắc bào để lộ ra vùng da thịt bị thương, Tiêu Viêm hơi cúi xuống bắt đầu tẩy rửa vết thương, ở góc độ và khoảng cách này, cậu thể thấy rõ nhũ phong no đủ trắng như tuyết và rãnh ngực thần bí khiến tất cả nam nhân đều phải điên cuồng thèm muốn.

" Mong rằng sau sự việc ngày hôm nay tỷ sẽ không gϊếŧ ta." Tiêu Viêm vừa dùng vải thấm nước tẩy rửa vết thương vừa nói .

" Quản tốt cái miệng của mình, ta sẽ không làm ra chuyện lấy oán báo ân. "

Tiêu Viêm trong lòng cười khổ cảm thông cho nàng, thân là tông chủ Vân Lam Tông, một môn phái mạnh nhất Gia Mã đế quốc, lấn át cả quyền uy của hoàng thất, ngay cả hoàng đế cũng phải cung kính e dè trước Vân Lam Tông. Nàng chưa bao giờ phải rơi vào tình cảnh tồi tệ như ngày hôm nay.

Tiêu Viêm tuy rất nhẹ nhàng nhưng mỗi lần chạm vào da thịt vẫn khiến thân thể Vân Vận khẽ run rẩy, có lẽ là do đau đớn.

" Tỷ gắng chịu một chút, xong nhanh thôi."

Mắt phượng dài đẹp nhìn Tiêu Viêm cẩn thận lau rửa vết thương, đáy mắt dịu lại, nhiều hơn một phần cảm kích, búi tóc trên đầu nàng có vài tia tán loạn, thoạt nhìn bớt đi một ít cao ngạo tôn quý thường ngày, lại nhiều hơn vẻ ôn nhuận, lười nhác.

Tẩy rửa xong Tiêu Viêm lấy ra hai lọ bột thuốc rắc lên, thuốc thấm vào truyền tới cảm giác mát lạnh, đau đớn cũng biến mất làm Vân Vận cảm thấy dễ chịu rất nhiều, Tiêu Viêm dùng vải đắp lên miệng vết thương băng bó lại, lại lấy ra một kiện hắc y của mình, giúp nàng mặc lại y phục chỉnh tề, kéo chăn đắp lên cho nàng, cậu lùi về sau cười nói.

" Vết thương đã xử lý ổn thỏa, nội thương và phong ấn trên người, chỉ có thể dựa vào khả năng của tỷ tự giải trừ."

" Đa tạ."

Lẳng lặng nằm trên giường đá, Vân Vận nhìn Tiêu Viêm, đột nhiên nàng yếu ớt nhoẻn miệng cười, trong một khoảnh khắc, Tiêu Viêm đột nhiên cảm thấy nụ cười đó, có thể nói là phong hoa tuyệt đại, nhất tiếu khuynh thành.

...

Tiêu Viêm lấy ra một lọ bột thuốc, thuốc này với con người là không mùi không vị, nhưng với ma thú có mùi hăng rất khó ngửi, đem rắc xung quanh sơn động, dù yêu thú toàn ma thú sơn mạch đang lùng sục khắp nơi cũng không ghé qua chỗ này.

Vân Vận ngủ rất trầm, đến sáng hôm sau mới tỉnh lại, Tiêu Viêm cũng có vài lần đi vào kiểm tra, không nóng sốt không có gì bất ổn. Tiêu Viêm ra suối bắt cá, được không ít cá to, lúc Vân Vận tỉnh lại vết thương cũng kéo da non đã có thể ngồi dậy đi lại, Tiêu Viêm đã làm xong cá đi vào trong hang sau đó cậu dùng dao thái thịt cá ra thành từng miếng nhỏ vừa ăn, lấy vài lọ gia vị ra tẩm ướp xong liền dùng tinh thần lực khống chế mỡ cá lơ lửng trên không, tiếp theo đó cậu liền dùng lửa xanh ngọn lửa được hình thành do đốt khí hydro. Từng giọt mỡ vàng óng bắt đầu chảy ra nóng lên, khi mỡ đã nhiều Tiêu Viêm cho cá vào chiên, là một loại sự tình chiên cá không cần dùng chảo, lơ lửng trước mặt. Mùi thơm nức mũi lan ra khắp hang động. Tiêu Viêm lấy ra2 cái dĩa bắt đầu xếp cá chín lên, mỡ thừa sau đó bỏ đi số cá còn lại đem đi nướng, một hương thơm khác lần nữa lan tràn, Vân Vận vô cùng thích thú chuyên chú theo dõi một màn nấu ăn đặc sắc này.

Đưa dĩa cá cho Vân Vận, Tiêu Viêm hồ hỏi nói.

" Tỷ nếm thử xem tay nghề của ta xem."

Phải nói là rất ngon, Vân Vận lần đầu được ăn một món ngon lạ miệng như thế, Vân Vận trong lòng tuy tán thưởng nhưng vẻ ngoài vẫn trầm lắng điềm đạm không biểu hiện ra ngoài, nhưng nàng cũng đã ăn hết số thức ăn trong dĩa, đủ thấy sức hấp dẫn của nó. Hiện tại Vân Vận mặc vào hắc bào của Tiêu Viêm, không chỉ xinh đẹp mà còn mang tư vị khác, càng thêm thanh lãnh âm trầm, toát lên vẻ đẹp bí ẩn, bộ y phục nhỏ ôm sát thân hình làm tôn lên đường cong quyến rũ mê người.

" Tỷ thấy trong người khỏe hơn chưa, phong ấn trên người tỷ bao giờ có thể giải được."

Buổi tối ngày thứ hai, Tiêu Đình nhóm lửa ngồi trong sơn động, thuận miệng hỏi.

" Ngoại thương không còn đáng lo ngại, bất quá phong ấn thuật ta đang cố gắng phá giải, có lẽ phải cần thêm ít ngày nữa. "

Vận Vận khẽ động thân thể, tạo thành một trận xao động, mang theo hương thơm nhàn nhạt, đôi mắt đẹp nhíu lại thoáng thở dài.

Vân Vận vẫn điềm nhiên đạm mạc như thế, có lẽ thường ngày tính cách nàng đã như vậy, nhưng trong giọng nói đã không còn nhiều sự lạnh nhạt xa cách như lúc đầu, âm thanh trong trẻo thanh thúy vô cùng dễ nghe .

" Ân, trong thời gian này tỷ tạm thời ở đây đi, bên ngoài yêu thú vẫn đang lùng sục khắp nơi, nếu chưa khôi phục lại thực lực tỷ khó mà đi khỏi đây được."

Vân Vận gật đầu thay cho câu trả lời, đôi mắt đẹp nhìn Tiêu Viêm đang lấy cành nhỏ xốc đảo đống củi đang cháy.

" Ta tên Đường Ngân, còn chưa biết danh xưng của tỷ." Tiêu Viêm biết còn giả vờ, nghiêng đầu nhìn Vân Vận cười cười hỏi. (à mà sorry tác giả Đấu La Đại Lục nha vì mượn tên Đường Ngân ahihi)

" Vân... Vân Chi." Ánh mắt Vân Vận hơi lóe lên một chút, bình thản trả lời.

" Ân, tên... rất đẹp, nhưng không đẹp bằng người."

Tiêu Viêm nghe câu trả lời của Vân Vận, trong lòng khá buồn cười, nên qua loa nói một câu tự mình cười một tiếng, Vân Vận không nghĩ Tiêu Đình đã sớm biết hết thân phận bối cảnh của mình, nên chỉ cười nhạt cho qua.

" Sau khi bình phục, tỷ vẫn muốn đi tìm Tử Tinh Dực Sư Vương sao?"

" Ân, ta nhất định phải lấy được Tử Tinh Thạch."

" Thực lực giữa ta và sư vương không cách quá xa, lần đó chỉ là không ngờ hắn lại có phong ấn thuật, lại không kịp thời phòng thủ, lần sau tái kiến, " Phong Chi Cực, Vẫn Sát" của ta sẽ không thất bại như thế."

Nhìn Tiêu Viêm đang chuyên chú lắng nghe, Vân Vận khẽ thở ra, nói. Trong ngữ điệu mơ hồ thể hiện sự tự tin và không cam lòng.

" Chiêu đó xác thực rất mạnh." Tiêu Viêm gật đầu thật lòng nói, cậu dự tính đợi sau khi Vân Vận hồi phục, sẽ đưa một ít Tử Tinh Thạch cho nàng.

" Ngươi là luyện dược sư?"

Tầm mắt đảo qua túi vải của Tiêu Viêm, ánh mắt Vân Vận có chút kinh ngạc, một người trẻ tuổi như vậy đã độc lai độc vãng lăn lộn ở Ma Thú Sơn Mạch, lại biết biết luyện chế thuốc, có thế nói là vô cùng hiếm thấy. Vân Vận không nhận ra, đây là lần hiếm hoi nàng chú ý đến người khác, còn chủ động hỏi kéo dài cuộc trò chuyện.

" Nào được như vậy, ta chỉ là y sư tập sự."

Vân Vận khe khẽ gật đầu, sự ngạc nhiên trong mắt chậm rãi biến mất. Đều có một chữ sư nhưng cấp bậc rất khác nhau.

" Ta có một bằng hữu là luyện dược sư hiện đang ở Gia Mã đế quốc, nếu ngươi nguyện ý ta có thể đề cử ngươi cho hắn." Vân Vận khẽ kéo môi mọng, mỉm cười nói.

" A... đa tạ hảo ý của tỷ, bất quá ta đã có sư phụ, lần này tiến nhập Ma Thú Sơn Mạch là để hái thảo dược, sau khi xong việc ở đây ta còn phải trở về."

Lần này đến lượt Tiêu Viêm kinh ngạc, đây là Vân Vận đang muốn cất nhắc cho cô?

Vân Vận không ngờ hảo ý của mình bị cự tuyệt, sự đề cử của tông chủ Vân Lam Tông lại bị cự tuyệt! Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu nàng gặp phải. Trong lòng Vân Vận mơ hồ có một loại xúc động rất muốn hỏi Tiêu Đình, ngươi có biết người ta muốn giới thiệu là ai không?

Song đó chỉ là xúc động thoáng qua, bằng vào tính cách và thân phận của Vân Vận, nàng sẽ không hỏi lại những câu hỏi không có ý vị đó.

Mất đi đề tài, cuộc trò chuyện ngắn ngủi chậm rãi kết thúc, cả hai rơi vào trầm mặc. Không được bao lâu, cách khe suối không xa truyền tới từng hồi yêu thú gầm rống, Tiêu Viêm thoáng nhíu mày đứng dậy nhìn ra cửa động.

" Nhanh như vậy bọn chúng đã tìm tới đây? Bọn chúng chủ yếu ghi nhớ khí tức trên người tỷ, lúc ta ra ngoài săn bắt, tỷ có rời khỏi đây thời gian dài không?"

Nhìn Tiêu Viêm, trên gương mặt xinh đẹp khuynh thành của Vân Vận thoáng nổi lên nét ửng đỏ ngại ngùng, thấp giọng áy náy nói.

" Xin lỗi, lúc đó ta có ra suối tắm gội, giặt y phục..."

Không ngờ Vân Vận nàng cũng có lúc có biểu hiện như vậy, Tiêu Viêm cười xòa an ủi nàng.