Thư sinh đi thi, đêm mưa tá túc ở miếu, yêu quái giả làm mỹ nhân, chỉ cầu báo ân.
Loại thoại bản này vốn được lưu truyền rộng rãi trong dân chúng Đại Thái, nguyên nhân chủ yếu... Đương nhiên là nó vừa thẳng thắn vừa hương diễm.
Thiếu niên kim dực không phải vì xem hương diễm mà mở thoại bản.
Tuổi thọ Vũ tộc dài đằng đẵng, hắn ra đời hơn bốn mươi năm trước, nhưng năm nay mới thành niên. Khoảng thời gian dài buồn chán này đã đủ để phàm nhân sống hết một đời, lại chỉ có thể làm cho tâm trí Vũ tộc khó khăn lắm mới trưởng thành.
Hơn bốn mươi năm, hắn coi như đã hóa thành hình người cũng không cách nào dung nhập vào đám đông, không biết mình muốn làm cái gì, bóng dáng cô đơn, một mình một chim.
Vì vậy sau khi hắn nghe được loại thoại bản này, nhịn không được mà xem rất nhiều, muốn hiểu rõ những con yêu quái kia vì sao có thể yêu phàm nhân không hợp với tập tính của chúng.
Còn những người phàm nhân kia, vì sao có thể dễ dàng tiếp nhận người xa lạ chỉ gặp qua vài lần như thế?
Thiếu niên kim dực năm xưa không hiểu rõ.
Nhưng hắn hiện tại đã hiểu rồi.
Nếu những con yêu quái kia giống với thanh niên tóc đen trước mắt hắn...
Phàm nhân cũng như hắn không cách nào chạy thoát, chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên sao?
Lý Triều Sương: "?"
Tuy không thấy được mặt nhưng Lý Triều Sương lại có cảm giác như nhìn thấy khói bốc lên từ đỉnh đầu thiếu niên kim dực.
Y thiếu chút nữa bật cười, mấy chục năm rồi y chưa bao giờ vui vẻ như lúc này, nhưng vì nghĩ cho mặt mũi "ân công", y vẫn là không cười ra tiếng.
Thiếu niên kim dực cứ duy trì tư thế che mặt như vậy, ấp úng trong chốc lát, mới nói: "Ta tên Vựng, không có họ, chỉ có Vựng, có thể gọi ta là A Vựng."
Lấy tên như này thật sự hiếm thấy.
Lý Triều Sương thần sắc không thay đổi, trước tiên nói: "Sao có thể như thế."
Y dừng một chút, đặt chén xuống, tiếp tục nói: "Là quầng mặt trời thường thấy ở vùng hoang dã phương Bắc vào thu đông sao? Nghe nói đó là vòng cầu vồng bao quanh mặt trời, bán kính hơn mười dặm. Vân Trung Quân nói là do băng tinh trong mây chiết xạ mà thành, ta chưa từng thấy qua, nhưng trong tưởng tượng, quả thực xinh đẹp như ân công vậy."
Đây vẫn là lần đầu tiên có người vừa nghe đã hiểu được ý nghĩa của "Vựng" mà không phải hiểu thành cái khác.
Thiếu niên kim dực tự xưng là A Vựng sững sờ tại chỗ, mấy hơi thở sau, đột nhiên thấy thanh niên tóc đen trên ghế chợt cong người, ho khan kịch liệt.
Hắn đâu còn có thể tiếp tục chìm đắm trong dòng nước ấm kỳ lạ từ đáy lòng vừa rồi nữa, vội vàng tiến lên đỡ lấy đối phương.
"Làm sao vậy?!"
"Khục... Tới giờ uống thuốc rồi..." Lý Triều Sương giải thích trong cơn ho khan đứt quãng, lại hỏi "Lúc dẫn ta rời đi, ngươi có thấy thuốc bên cạnh không?"
Thành thật mà nói, coi như là đắc thủ thì những dược vật kia cũng sẽ không cải thiện quá nhiều tình trạng của y. Nếu thật sự có tác dụng tích cực, Lộ Nương đã sớm đánh thức y dậy, không đến mức vì y rời khỏi phạm vi nghi thức mà tức giận như vậy.
Chết sớm chết muộn cũng không khác nhau là bao, chết muộn thậm chí còn thống khổ hơn...
Ngừng!
Lý Triều Sương tự quát mình dừng ý nghĩ đó lại.
Y thuần thục làm trống rỗng suy nghĩ của mình, cái này so với quá khứ càng thêm đơn giản.
Dẫu sao thì lần này y có thể tự nói với bản thân, trước khi gϊếŧ được người kia sẽ không đề cập tới việc khác.
Sau đó, Lý Triều Sương hồi thần phát hiện chú chim nhỏ đang che trước người y, thần sắc cảnh giác, linh lực dâng trào chuẩn bị động thủ.
Thấy y ném tới ánh mắt mê mang, A Vựng nói:
"Tên kiếm khách lúc trước kia hình như đã đuổi theo tới!"
Lý Triều Sương: "..."
Lý Triều Sương không cẩn thận lộ ra sát khí, phát hiện muốn che giấu sơ hở quả nhiên rất khó.
Cũng may y rất thành thạo trong việc chuyển hướng chú ý của người khác, chỉ cần không lại áp chế một vài phản ứng của cơ thể liền khiến cho A Vựng không cách nào tập trung ý chí cảnh giác vị "kiếm khách" không biết tên kia.
"Ngươi ngày thường đều uống thuốc gì vậy?" Bối rối lau đi vết máu cho Lý Triều Sương, A Vựng lập tức hỏi "Yên tâm! Cho dù khó có thể vào tay, ta cũng có thể tìm được mang tới!"
Lý Triều Sương rót cho mình một chén nước ấm, làm dịu bớt sự ngứa ngáy trong cổ họng.
Nghe thấy A Vựng nói, đầu tiên y nở một nụ cười rạng rỡ "ta tin tưởng ngươi", sau đó mới nói:
"Nếu nói đến thuốc, có lẽ là đã đến trong thành Nam Quế này rồi."
A Vựng không hiểu lắm, chớp mắt nghi hoặc.
Lý Triều Sương nói: "Ta đã ở đảo Doanh Châu nhiều năm, đánh rơi rất nhiều vật thϊếp thân. Những Vu Chúc Tam Đảo Thập Châu muốn mượn những thứ này xác định vị trí của ta là chuyện cực kỳ đơn giản."
Y không có nửa câu nói dối, A Vựng cẩn thận tưởng tượng, tin tưởng gật đầu.
Lý Triều Sương không thấy một chút áy náy, tiếp tục mở mồm nói nhảm: "Bọn hắn cũng biết tình trạng của ta, người đuổi theo tất nhiên sẽ mang theo thuốc, nói không chừng còn có cả hành lý ta cần... À, Tam Đảo Thập Châu nhân thủ không tính là nhiều, ước chừng muốn dùng tay người địa phương, nhưng vẫn sẽ bảo Vu Chúc thông linh Thừa Phong Thái Bảo, hoặc là một vài Thần Tướng khác dưới trướng Vân Trung Quân tới bắt ta về."
Toàn bộ những lời nói này đều là nói bừa nhờ vào việc đã sớm biết rõ câu trả lời, nhưng A Vựng nghiêm túc lắng nghe, cảm thấy rất có đạo lý.
"Thừa Phong Thái Bảo?" Ánh mắt hắn sáng ngời, "Loại tiểu thần ngoại trừ chạy trốn nhanh không có sở trường khác này, một cọng lông của ta cũng có thể đuổi đi!"
"Hả?" Lý Triều Sương hướng chiếc lông vũ vểnh lên trên cái mông của hắn tán thưởng "Thật là lợi hại."
"Ngươi ở nơi này đợi đi, " A Vựng lâng lâng "Ta sẽ lập tức lấy thuốc về!"
A Vựng cầm ngoại sam lên, quay đầu đi ra ngoài.
Lý Triều Sương nắm lấy góc áo của hắn.
Lực đạo nhu hòa làm trì hoãn, A Vựng dừng lại, quay đầu lại nhìn y.
Lúc này vừa mới quá trưa, cũng là thời điểm mặt trời sáng chói nhất. Lý Triều Sương lau khô những giọt nước mắt không hiểu sao lại có, cuối cùng cũng thấy rõ được khuôn mặt "đồng tộc".
Hình người của Uyên Sồ thành niên tuổi không lớn lắm, ước chừng vừa mới trưởng thành.
Có thể là không ai cử hành lễ cập quan* cho hắn, vì vậy hắn không có đội mũ, cũng chưa từng đội mũ bao giờ, giống như tiểu hài tử, chỉ cột tóc đuôi ngựa sau đầu, đuôi tóc rủ xuống đến bắp chân.
*冠礼: con trai thời xưa đến 20 tuổi sẽ bắt đầu đội mũ, đây là một nghi lễ cho tuổi trưởng thành.Mắt Lý Triều Sương có thể thấy rìa đuôi tóc của A Vựng ẩn ẩn có màu vàng. Nhưng thường nhân sợ là không nhìn thấy màu tóc kỳ dị này, cũng giống việc bọn hắn nhìn không ra đôi mắt dưới lông mày không phải nâu đậm, mà là màu đỏ trong suốt.
Trong đôi mắt phượng này phản chiếu lấy hai Lý Triều Sương nho nhỏ.
Bởi vì màu sắc giống như thiêu đốt kia, Lý Triều Sương dường như cảm giác thấy thân thể của mình trở nên ấm áp hơn.
Y không khỏi nở nụ cười.
Lý Triều Sương kêu:
"Ân công."
Ánh mắt A Vựng không biết nên nhìn hướng nào, gật đầu rồi lại lắc đầu.
"A... Hả? Thật sự không cần gọi ta như vậy đâu, cứ gọi là A Vựng, gọi ta A Vựng đi."
Sau khi kêu "ân công", phản ứng của chú chim nhỏ đáng yêu như thế, Lý Triều Sương làm sao đáp ứng được.
Y chỉ cười nói: "Ta đã biết tính danh ân công, lại chưa có nói tên mình, thực sự quá thất lễ."
A Vựng muốn nói không có không có, nhưng hắn càng muốn biết tên phối ngẫu của hắn hơn.
Lý Triều Sương giấu họ của mình đi, nhưng không báo tên giả, chỉ nói: "Ta tên Triều Sương."
"Triều Sương" A Vựng liên tục gật đầu "Rất êm tai!"
Lý Triều Sương cười nhưng không nói, buông góc áo hắn ra.
Thiếu niên nhảy dựng, thân hình lắc lư chạy ra cửa.
... Trong tay còn nắm chặt góc áo Lý Triều Sương buông ra vừa nãy.
Rốt cuộc vẫn không nhịn được, Lý Triều Sương cười phá lên, sau đó chuyển thành từng tiếng ho khan.
Dù vậy, lúc y đè lại phần ngực khó chịu đau nhức không thôi, tâm tình vẫn cực kỳ vui vẻ.
Chính là, hàm nghĩa cái tên này không nên nói ra thì hơn.
***
"Triều Sương, Triều Sương, Triều Sương..."
A Vựng nhớ kỹ cái tên này rồi bước vào miếu thờ Vu thành Nam Quế.
Trên đường đi, tốc độ của hắn càng ngày càng chậm, sự mừng rỡ khi biết được tên dần chuyển thành nghi hoặc.
____________________Tác giả có lời muốn nói:
Triều Sương: Lật xe là điều không thể nào, vĩnh viễn không có khả năng lật xe.