Chương 5: Ngày đầu tiên (2)

Tây Nam Đại Hoang, trên bầu trời Đào Châu.

Thừa Phong Thái Bảo điều khiển một đạo ánh sáng xanh bay nhanh trên không.

Đột nhiên đạo ánh sáng xanh này hóa thành một chấm đen, Thừa Phong Thái Bảo giống như lục bình, lơ lửng giữa không trung.

Áo choàng trắng của hắn bay phất phới trong cuồng phong trên cao, dưới tấm áo choàng trắng tay trái hắn cầm theo một cái bọc rất lớn.

"Công tử Triều Sương ở... hướng này."

Thừa Phong Thái Bảo lẩm bẩm, thu hồi chúc bộ truy tung Vân Trung Quân ban cho, lần nữa hóa thành một đạo ánh sáng xanh, lao nhanh đi mất.

Hướng hắn lao tới có thể kéo dài đến thủ phủ Đào Châu, thành Nam Quế.

Thành Nam Quế, miếu thờ Vu ở ngoại thành.

Sáng sớm trên núi ngoại thành, ở bãi đất trống trước miếu thờ Vu, đã có mấy chiếc kiệu và xe ngựa dừng lại.

Còn có một vị phu nhân mảnh mai yếu ớt mặc sườn xám cổ đứng màu vàng nhạt, khuôn mặt như hoa đào, được nha hoàn dìu đỡ trước cửa chính, chắp tay trước ngực hai mắt nhắm chặt, khẩn trương nỉ non, cầu nguyện điều gì đó.

Nghe thấy tiếng cửa miếu mở ra, vị phu nhân này kích động mở hai mắt ra, vẫn được nha hoàn dìu lấy, hướng đại đệ tử của miếu chủ, chào một câu vạn phúc*.

*万福: lời chào của phụ nữ thời xưa.

"Tiểu bà bà" Cô xưng hô như thế với đại đệ tử bất quá chỉ mới mười ba tuổi "Hiện tại có thể bái kiến Thiếu Tư Mệnh nương nương không?"

Đại đệ tử miếu chủ thần sắc trầm tĩnh, chắp tay trước ngực thi lễ, thối lui đến bên cạnh để cho vị phu nhân này có thể tiến vào miếu.

Phu nhân mặc sườn xám vàng nhạt mang theo nha hoàn đi vào miếu đến thẳng chỗ điện thờ của Thiếu Tư Mệnh nương nương, sau khi tiến vào điện liền dâng hương, quỳ gối trên bồ đoàn.

Chủ tế miếu thờ Vu được người ta gọi là Dương Bà, đang ở ngay trong điện, cầm cây phất trần, phủi sạch bụi bặm trên điện thờ.

Quét dọn điện thờ Thiếu Tư Mệnh là tu hành của bà, Dương Bà cũng không để cho người khác đυ.ng vào việc này, đều tự mình dọn dẹp từng chút một, từ thần tọa cho đến tượng thần, từ hoa văn vẽ trên mái tóc dài đến lẵng hoa xách trong tay Thiếu Tư Mệnh.

Hoa bên trong lẵng không phải nặn bằng đất sét, mà là hoa phong lan phía sau viện được hái xuống sáng nay, còn đọng đầy sương, toả hương thơm ngát.

Lúc bà quét dọn, vẫn còn tụng xướng thơ ca Thiếu Tư Mệnh.

"Thu lan hề mi vu, la sinh hề đường hạ [1]."

"Lục diệp hề tố hoa, phương phỉ phỉ hề tập dư."

"Phu nhân hề tự hữu mỹ tử, tôn hà dĩ hề sầu khổ?"

*Dịch nghĩa:

Ngay cả chủ tế Dương Bà cũng giật mình, không rõ vị Thừa Phong Thái Bảo dưới trướng Vân Trung Quân vì sao lại đến.

Một lúc lâu sau, bà ta mới phản ứng lại, tiến lên cúi đầu nói: "Tướng Quân xin chờ một lát."

Sau đó Dương Bà gọi vài đệ tử đưa Lục phu nhân và những người khác đến thăm viếng hôm nay đi Thiên Điện chờ một chút, rồi đóng cửa điện Thiếu Tư Mệnh nương nương lại.

Sau khi làm xong, Dương Bà mới lần nữa nhìn về phía vị Thừa Phong Thái Bảo kia.

Bà ta hỏi: "Cung nghênh Tướng Quân, Tướng Quân từ đâu mà đến? Tới đây vì làm chuyện gì?"

Không phải bất cứ Vu Chúc nào cũng có thể thông linh thỉnh thần thượng thân, lúc Vu Chúc thỉnh được thần thượng thân, hắn chính là Thần Minh.

Dương Bà thái độ cung kính thuận theo, lúc nói chuyện cúi người thật sâu.

Thừa Phong Thái Bảo chắp tay, nói:

"Tiểu tướng đến từ Tam Đảo Thập Châu, có một chuyện mời chủ tế giúp đỡ. Đợi lát nữa sẽ có một vị quý nhân tới lấy cái bọc này, xin chủ tế an toàn đem bọc giao cho y."

Dường như chỉ là một chuyện nhỏ?

Dương Bà có chút nghi hoặc nhưng vẫn duỗi hai tay ra, nhận lấy cái bọc này.

Bà ta tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: "Tướng Quân yên tâm, ta sẽ đích thân bảo quản cái bọc này, xin hỏi vị quý nhân kia có bộ dáng như nào, tên gọi là gì."

"Ngươi nhìn thấy liền có thể biết được là ai." Thừa Phong Thái Bảo đã được Vân Trung Quân dặn dò, không muốn tiết lộ quá nhiều.

Hắn gật đầu với Dương Bà, lần nữa chắp tay, nói: "Như vậy, xin cáo từ."

"Tướng Quân đợi đã...!" Dương Bà vội vàng hô.

Bà ta vẫn chậm một bước, Vân Trung Quân và tướng soái của ngài đều gắn với danh hiệu thần tốc, bà ta mới há miệng, người còn lại trong điện ngay cả bóng dáng cũng biến mất.

Dương Bà: "..."

Dương Bà run rẩy vươn tay: "Tướng Quân, ta còn có tin tức oán mẫu sinh sôi chín nghìn chín ở thành Nam Quế, phải báo cho Tam Đảo Thập Châu biết rõ!"

***

Bên trong thành Nam Quế, trong một viện tử.

Có một con Uyên Sồ nóng nảy mặt đỏ tới mang tai.

Lý Triều Sương đã buông tay ra, mắt chứa ý cười liếc qua thiếu niên kim dực rút tay về, ngón tay thỉnh thoảng lại run rẩy.

Y chờ chú chim này tâm tình dịu đi, mới hỏi: "Ân công, đây là nơi nào?"

"Là viện tử của ta ở Nam Quế, ta bay được nửa đường thì phát hiện ngươi mắc phải chướng bệnh [2] nên đưa ngươi tới nơi này nghỉ ngơi để hồi phục trước..."

Thiếu niên kim dực theo bản năng đáp lại, sau đó mới ý thức được Lý Triều Sương đang gọi cái gì, lắp bắp nói: "Ân ân ân ân công?!"

Lý Triều Sương vốn muốn trêu chọc hắn, nghe vậy cũng sững sờ.

Chướng bệnh?

À, là chướng bệnh khi thường nhân vượt qua núi cao và cao nguyên thường mắc phải?

Theo lý thì không nên mới phải, y dù gì cũng lớn lên ở trên núi.

Lý Triều Sương hơi nghi hoặc, tiếp đó ý thức được thân thể hiện giờ của y sao có thể so sánh với năm đó nữa.

Lại thấy cơn đau đầu và sự khó thở thuyên giảm đi một chút, đích thật là chướng bệnh núi cao.

Lý Triều Sương chỉ có thể thở dài, nói: "Đã làm phiền ngươi rồi."

Sau đó y nhìn xung quanh.

Đây là chỗ lối vào viện tử, lúc mới xây có lẽ không tệ, đáng tiếc hiện tại đã có chút cũ nát. Bây giờ y đang ngồi trên chiếc ghế giữa viện tử, chỉ có thể cảm giác được đầy mùi mục nát và bụi bặm.

Tường trắng ngói đen có vẻ như mới tinh (?), đi đến bên cạnh có thể thấy vôi sủi bọt, nấm mốc lốm đốm và góc tường bám rêu.

Thiếu niên kim dực vốn đang nhắc tới ân công, thấy tầm mắt của Lý Triều Sương cũng quét một vòng theo, vẻ bi thương ngay tức khắc liền hiện lên mặt.

Lý Triều Sương nhìn thấy rõ, trước tiên nuốt xuống cơn ho khan vì bụi bặm, lại nhịn xuống ý cười, mới nói: "Một mình ngươi kiếm được tòa trạch tử này sao? Thật là lợi hại."

"Không sai!" Bộ lông chú chim nhỏ đang cụp xuống lại thình lình dựng thẳng lên, líu ríu nói, "Kỳ thật ta vốn có thể mua một cái viện tử càng lớn hơn, nhưng để không làm cho người khác chú ý, mới chọn nơi nhỏ này. Nếu như ngươi muốn viện tử lớn hơn, ta lập tức đi mua ngay!"

Ngược lại cũng không cần.

Chờ sau khi y chết, thấy lại viện tử đã mua, chú chim nhỏ sợ là sẽ càng thêm thương cảm, hoặc nhớ tới y là tên lừa đảo mà tức giận.

Lý Triều Sương muốn khuyên chú chim nhỏ, đương nhiên không có khả năng nói ra lời thật lòng này.

Y chỉ nói: "Không sai, đoạn đường đi Bất Chu này, chúng ta có thể nhìn thử xem."

Nhưng đợi đến lúc lên đường, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi nhớ tới chuyện này.

Lý Triều Sương mỉm cười, chú chim nhỏ thì không biết lâm vào trong mơ mộng gì mà hai bên má ửng hồng.

"Lại nói tiếp, còn chưa hỏi qua tôn tính đại danh của ân công." Lý Triều Sương nói.

Thế là từ 'ân công' lại khiến cho thiếu niên kim dực che mặt.

Ánh mắt của hắn xuyên qua khe hở, thấy một bên mặt của đồng tộc hắn, tóc đen nửa xõa, không thể che lấp hết vẻ bối rối dịu dàng trong đôi mắt vàng rực.

Lý Triều Sương hỏi: "Ân công làm sao vậy?"

Thiếu niên kim dực thấy tim đập trì trệ, tức thì quên cả ngậm miệng lại.

"Không không không sao cả..., ta ta ta chỉ là thường thấy xưng hô này trong thoại bản!"

"Ồ," Lý Triều Sương lập tức đoán được loại thoại bản mà chú chim nhỏ nói tới, tay chống má, thanh âm nhẹ nhàng nói "Nếu là ân công, ta cũng có thể lấy thân báo đáp nha."

____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Triều Sương liên tục bạo kích.

[1] "Cửu Ca – Thiếu Tư Mệnh" – Khuất Nguyên

[2] Chứng say độ cao là một loại chướng bệnh trong quan niệm của người xưa.