Chương 8: Tim đập nhanh (1)

Editor: Trứng Ngâm Tương.

A Tùng không lập tức gϊếŧ nàng, không phải vì hắn là người tốt lành gì, nguyên nhân hắn tha cho nàng chỉ có một, là do nàng vẫn còn hữu dụng.

Đến khi trở về, Phù Nam vẫn không phát hiện ra sát ý của A Tùng, nhện xương muốn uống máu của nàng, nó liếʍ lên má nàng, nàng chỉ nghĩ nó thích nàng nên mới làm vậy.

Nàng ngây thơ đến khó tin, tựa hồ thế giới trước giờ nàng tiếp xúc đều vô cùng thiện lương tốt đẹp. Phù Nam điều phối xong thuốc trị thương, nàng bưng cao dược màu xám đen đến trước mặt A Tùng, đây là loại cao có thể nối lại kinh mạch đã đứt đoạn, Ma Vực không có bài thuốc trị thương này, nếu có tu sĩ nhân loại ở đây, bọn họ nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc vì sao Phù Nam có thể điều phối ra phương thuốc này, bởi vì tục cốt cao là bí dược của Huyền Nghị phái, một trong ngũ đại tông môn của Nhân giới.

Vết thương của A Tùng nằm ở đùi, trước đó Phù Nam chỉ lo vội vàng trị thương cho hắn, cũng không cảm thấy nhìn chằm chằm vào chỗ đó của nam tử có gì ngại ngùng. Nhưng bây giờ A Tùng cởi đồ ra, nàng lại dậy lên chút ngượng ngùng, A Tùng với nàng tuổi tác không cách biệt mấy, lại có khuôn mặt câu dẫn nhân tâm như vậy, Phù Nam khó mà bình tĩnh được. Nàng đưa lọ dược cao đến trước mặt A Tùng, nhỏ giọng hỏi hắn: "Ngươi có thể tự bôi được không?"

A Tùng hạ mắt nhìn vết thương trên đùi, hắn còn nhớ rõ cái chân này ban đầu làm sao gãy, kinh mạch trên đó đều đứt đoạn, hắn không tin thứ cao đen này có thể trị khỏi. Hắn lắc đầu, biểu thị thuốc này không có tác dụng gì.

Nhưng Phù Nam lại hiểu sai, nàng cho là A Tùng không tiện tự mình bôi thuốc. Thế là nàng ngồi xổm xuống, dùng đầu ngón tay lấy một ít cao dược, nhẹ nhàng bôi lên vết thương của A Tùng.

Đầu ngón tay A Tùng run rẩy, dược cao mát lạnh, hắn không thích loại động chạm thân mật như vậy. Lông mày của hắn nhíu lại, Phù Nam không thấy được đôi đồng tử đen nhánh, tràn đầy sát ý. A Tùng đưa tay, ngón tay run run sắp chạm đến cổ của Phù Nam, cổ nàng nhỏ xinh, hắn có thể dễ dàng bẻ gãy. Lúc này, Phù Nam cảm nhận rõ cơ thể hắn run lên —— A Tùng chỉ không thích bị gần gũi như vậy, nàng lại cho rằng hắn đau. Thế là nàng lại gần, nhẹ nhàng thổi vào vết thương của hắn. Nàng cứ như vậy phồng má ngẩng lên, tròn mắt nhìn A Tùng, có chút hoảng loạn, hỏi hắn: "Đau lắm hả?"

Giọng nói của Phù Nam lúc nào cũng mềm mại, mang theo ý cười nhàn nhạt, A Tùng nhìn sâu vào mắt nàng, thu tay lại, lắc đầu. "Ta sẽ nhẹ tay hết sức, thoa thuốc xong, ngươi nằm lên giường một lát, nghỉ ngơi một chút, ngủ một giấc dậy sẽ lành thôi." Ngón tay Phù Nam thấm thuốc mỡ, thoáng chạm lên đùi hắn.

Thuốc này dường như thực sự hữu dụng, A Tùng cảm thấy kinh mạch trên chân mình đang chậm rãi phục hồi, dòng nguyên khí đang bị đình trệ cũng nhờ vậy mà thông suốt.

Phù Nam thật sự có thể chữa được? Bản thể của nàng là cây cỏ ở Nhân giới, vì cái gì mà lưu lại Ma Vực hạ tầng? Nơi này không có ánh nắng, nàng thân là thực vật, làm như nào để sống được? Vô số câu hỏi ngập tràn trong đầu A Tùng. Hắn muốn hỏi, nhưng hắn biết lòng hiếu kỳ rất nguy hiểm. Hắn vốn là kẻ lạnh lùng, làm sao lại sinh ra lòng tò mò với một con yêu ở hạ tầng.

A Tùng thôi không muốn hỏi nữa —— cho dù hắn biết Phù Nam nhất định sẽ trả lời câu hỏi của hắn. Khi Phù Nam đỡ A Tùng lên giường, thân hình hắn cao lớn, nàng lại sợ hắn đau mà không dám mạnh tay, trượt một cái, không cẩn thận ngã sấp lên người hắn.

Bàn tay A Tùng nắm chặt lại, may mà Phù Nam đứng dậy rất nhanh, nàng có chút xấu hổ, đưa tay lên vỗ vỗ gò má ửng đỏ của mình, giả vờ như không có chuyện gì.

"Ngươi ... Ngươi gần nhất ăn hơi nhiều, nặng quá." Phù Nam ấp úng tìm cớ. A Tùng nhìn thấy gò má nàng đỏ bừng, giống như tiểu hài tử tìm thấy đồ chơi mới, hắn đã thấy Phù Nam đỏ mặt nhiều lần nhưng không hiểu việc đó có nghĩa gì.

Nhưng khi Phù Nam ngã lên người hắn, hắn cảm thấy có một dòng khô nóng dâng lên từ ngực, lan đến gò má hắn cũng nóng lên. Thứ cảm giác này hắn chưa trải qua bao giờ. A Tùng ăn ngay nói thật, hắn huơ tay: "Nặng cũng là do ngươi cho ta ăn."

Phù Nam bổ sung dinh dưỡng cho hắn rất đầy đủ, hắn mà ăn ít, Phù Nam sẽ hỏi han đủ kiểu, A Tùng đành phải ăn hết, nhờ vậy, thương thế của hắn mới khỏi nhanh như thế.

Hắn vừa dứt lời, Phù Nam đã che kín mặt lại, nàng gật gật đầu: "Được rồi, đều là do ta."

Phù Nam chỉ là có chút thẹn thùng, không biết vì sao, câu trả lời của A Tùng khiến tim nàng đập nhanh hơn nữa. A Tùng không biết tại sao nàng lại che mặt, nhưng hắn đã quen quan sát biểu cảm của Phù Nam, nên hắn vươn tay ra nắm chặt cổ tay đang che mặt của Phù Nam.

Hắn đẩy tay nàng, để lộ ra đôi mắt long lanh chớp chớp và nửa bên má hồng rực . Đầu ngón tay A Tùng chạm vào gò má nóng hổi của nàng, thế là hắn thuận tay, áp lên gương mặt của Phù Nam.

"Mặt của ngươi rất nóng, tay của ta lại lạnh, có thể giúp ngươi giảm nhiệt." A Tùng dùng tay còn lại ra hiệu cho Phù Nam. Nàng nhìn chằm chằm gương mặt vô cảm của A Tùng, nàng biết hắn không hiểu gì cả.

Nàng cảm thấy, kỳ thực có chút khôi hài. Nhiệt độ trên má Phù Nam hạ xuống, đôi mắt nàng chớp chớp, nhẹ giọng nói: "Không cần, ta dọn dẹp một lát rồi đi ngủ ngay." Nàng đứng dậy, cầm theo đồ của mình, vội vàng chạy trốn.

Phù Nam khép cửa phát ra một tiếng “cạch” rất khẽ, A Tùng ngưng mắt ngó lên cánh cửa đã đóng kín, rụt tay lại, áp vào trái tim mình. Hắn cảm nhận rõ, nhịp tim đang nhảy nhanh một cách bất thường. Vết thương trên chân A Tùng đã lành, hắn nghĩ, sự hữu dụng của Phù Nam đã kết thúc. Ý nghĩ hạ sát cô lại nhen nhóm trở lại.