Chương 12-2

Lục Thiên tới gần cậu, Giản Dung theo bản năng lui về sau, lảo đảo ngồi lên nắp bồn cầu.

Cậu không thích từ góc độ này nhìn lên Lục Thiên, tựa như chính mình vòng đi vòng lại lâu như vậy, vẫn không thể kháng cự được trói buộc cả đời.

Lục Thiên cong lưng, gương mặt anh tuấn tràn đầy thâm trầm, hắn dùng đầu gối khai mở hai chân Giản Dung, lấy một loại khí thế tuyệt đối áp bức nhẹ nhàng nói.

“Giản Giản, tôi biết em không thích quản lý công ty, không thích buôn bán, vậy em trở lại bên tôi được không? Tôi rất nhớ em, thật sự rất nhớ em.”

Nhớ thương chồng chất nhiều năm như hồng thủy lũ lượt trào dâng, đem không gian nhỏ hẹp này bít kín không một kẽ hở, đáy mắt Lục Thiên chất chứa tình yêu thống khổ cầu mà không có được giờ đây càng thêm trầm trọng, khiến cho người ta không thể động đậy, không rét mà run.

Hô hấp Giản Dung hơi chậm lại, cậu vô cảm nhìn Lục Thiên, trên mặt còn đỏ ửng, đôi mắt mặc dù lạnh lẽo, vẫn như cũ xinh đẹp hoa mắt người nhìn.

Cậu cứ như vậy ngồi, mặc dù bị Lục Thiên dùng tư thế nguy hiểm chống lên, cũng vẫn như cũ trầm mặc không nói, thậm chí cũng không có tư thái phản kháng nào.

Lục Thiên tựa hồ cũng không mong cậu trả lời, duỗi tay ôm lấy cậu, hô hấp ấm áp gần như nóng nảy liếʍ hôn vành tai trắng nõn của cậu, giống như chú chó dính người cọ cọ.

Bọn họ ở khoảng cách thật sự quá gần, gần đến mức Giản Dung có thể cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ cương cứng của Lục Thiên đang tì lên bụng nhỏ của mình, cứng rắn nóng rực như một cái cột lửa.

Giản Dung đuôi lông mày nhảy dựng, tức giận trừng mắt nhìn hắn, lạnh giọng nói.

“Cút ngay.”

Lục Thiên không nói gì, một bàn tay nhấc vạt áo của cậu lên hướng vào trong sờ soạng, trơn trượt lại ấm áp, không còn mỗi đêm ảo giác dưới ánh trăng lạnh lẽo, cũng không phải cảm giác mất mát khi chợt tỉnh giấc từ mộng đẹp.

Mà thật sự, cậu đang ở đây.

Giản Giản của hắn.

Lục Thiên có uống một chút rượu, không đến mức say, nhưng hắn tình nguyện say để thần chí không rõ ràng, mới có thể đối với Giản Dung muốn làm gì thì làm.

Máu toàn thân chảy mạnh đến tê mỏi, dồn xuống thứ đang để ở bụng nhỏ, hắn khát vọng muốn cắn cổ Giản Dung, giống như muốn liếʍ một thứ gì đó để giảm nhiệt độ đang tăng cao của hắn, là máu của cậu.

“Giản Giản, tôi muốn em.”

Hắn thấp giọng nỉ non, du͙© vọиɠ mãnh liệt không thèm che giấu.

Giản Dung không nói một lời, coi hắn như tàng hình mà rũ mắt, đường cong ở cằm tuyệt đẹp mà căng chặt.

Vài giây sau, Lục Thiên nói lại một lần nữa, hắn yêu thích không buông tay vuốt ve da thịt Giản Dung, giống như nghiện lung tung lôi kéo áo sơmi của cậu, cúi người xuống cắn lên đầṳ ѵú hồng hào.

Giản Dung cảm thấy hơi đau gắt gao nhăn mi, cậu dùng sức đá Lục Thiên, sau đó giơ tay tát hắn một cái.

Lục Thiên ngây ngẩn cả người, trong phút chốc đôi mắt điên cuồng thể hiện sự tức giận cực độ làm cho người ta sợ hãi, nhìn chằm chằm vào Giản Dung sắc mặt trắng bệch đang trong trạng thái đề phòng, nhấp môi vẫn như cũ trầm mặt.

Nhưng khi Lục Thiên định sờ đến cậu, Giản Dung nhẹ nhàng phát run, biên độ không dễ phát hiện.

Lục Thiên chần chờ vài giây, than thở ôm chặt cậu, lực đạo lớn như muốn đem xương cậu xoa nát.

Giản Dung đau nhịn không được phát ra tiếng, ngay sau đó cả người bị đảo lộn.

Lưng cậu cứng đờ, lập tức giãy giụa lên.

“Lục Thiên anh buông tôi ra!”

Lục Thiên từ phía sau ôm lấy eo cậu, dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng dính sát vào kẽ mông Giản Dung, tiếng hít thở tɧác ɭoạи toát ra nhiệt khí run rẩy, thanh âm ôn hòa nói.

“Giản Giản, tôi biết em không muốn, cho nên tôi không chạm vào em, tôi chỉ cọ một chút.”

Giản Dung dùng khuỷu tay hung hăng đánh về phía hắn, lại bị Lục Thiên chặt chẽ bắt được, Lục Thiên nắm cổ tay cậu chặt lại lỏng, lỏng lại chặt, tựa hồ như đem cổ tay cậu trói lại, nhưng cuối cùng vẫn là ấn tay cậu chống lên nắp bồn cậu.

“Giản Giản, tôi không ép em, tự em chống lên được không?”

Hắn kéo quần dài cùng qυầи ɭóŧ Giản Dung xuống, dùng dươиɠ ѵậŧ ướt đẫm đâm huyệt khẩu của cậu, Giản Dung giãy giụa, lại lảo đảo không thể từ tư thế nửa quỳ đứng lên, cắn răng ẩn nhẫn gằn ra một câu.

“Anh con mẹ nó nhanh lên!”

Cậu tự biết hôm nay Lục Thiên sẽ không tự nguyện rời đi, so sánh với việc bị trực tiếp cắm vào, cậu tình nguyện dùng phương thức này thỏa mãn tâm tư nɧu͙© ɖu͙© của hắn.

Giản Dung ở trên ăn mặc áo sơmi trắng cùng âu phục, quần tây màu đen bị lột xuống dưới chân, bởi vì không gian chật chội, cậu chỉ có thể cuộn tròn như một con mèo, vì thế mà cái mông tuyết trắng lại càng vểnh ra, hậu huyệt khẩn trương hơi co rút lại, bị dươиɠ ѵậŧ dữ tợn của Lục Thiên chống lên, dính đầy chất nhầy ướŧ áŧ.

Lục Thiên bị một màn này kí©h thí©ɧ thiếu chút nữa bắn ra, hắn rất muốn như vậy mà cắm vào, giống như trước đây tùy ý cắm tới chỗ sâu nhất của Giản Dung, buộc cho cậu phải lắc mông bò về phía trước, sau đó lại bị hắn kéo trở lại.

Nhưng hắn vừa mới hứa hẹn, hắn rất muốn cùng Giản Dung có chút thay đổi, muốn sự lạnh băng trước đây cùng sự bất đồng khi ở chung hoàn toàn thay đổi.

Bàn tay đưa về phía trước thọc vào miệng Giản Dung, bắt chước động tác rút ra đâm vào quấy loạn trong miệng cậu, Giản Dung cuống quít quay mặt trốn đi, nước miếng da^ʍ mị từ trong miệng chảy xuống.

Cậu gian nan nuốt nước miếng, đầu lưỡi mềm mại vô hình trung liếʍ qua đầu ngón tay Lục Thiên, hắn vẫn gắt gao ở trong miệng cậu, mặc cho bị cắn cũng không buông ra.

Phía sau Giản Dung bị Lục Thiên va chạm, tựa hồ thoáng dùng thêm chút lực sẽ đâm vào bên trong, hai chân cậu bị Lục Thiên kẹp chặt, phần đùi non bên trong không ngừng bị ma sát, nóng rát đau.

Dươиɠ ѵậŧ Lục Thiên quá dài, thậm chí từ khe hở giữa hai chân Giản Dung đυ.ng tới dươиɠ ѵậŧ cậu, Giản Dung không thể nhịn được nữa chen chân đạp vào Lục Thiên.

Lục Thiên nhanh tay lẹ mắt bắt lấy mắt cá chân cậu, không buông ra.

Giày của Giản Dung còn chưa cởi ra, quần của cậu thì lỏng lẻo, lộ ra một đoạn chân mảnh khảnh trắng như tuyết, hầu kết Lục Thiên lăn lăn, hắn cúi đầu liếʍ mắt cá chân Giản Dung, lúc nặng lúc nhẹ gặm cắn.

Giản Dung cong lưng lại, từ mắt cá chân như xuất hiện dòng điện chạy dọc lên xương sống của cậu, hắn từ từ rời khỏi, chuyển đến xoa nắn phía trước Giản Dung, trên mặt cậu đỏ ửng vì xấu hổ và giận dữ, da đầu cậu tê dại, một lát sau liền run rẩy bắn lên tay Lục Thiên.

Lòng bàn tay Lục Thiên ướt đẫm, lập tức hướng đến đầṳ ѵú Giản Dung niết nhéo, Giản Dung bị kí©h thí©ɧ banh ngón chân, đôi tay muốn đem cổ tay hắn đẩy xuống, nhưng Lục Thiên bất động giống như bàn ủi thiêu đốt da thịt cậu.

Giản Dung hô hấp dồn dập tựa như hít thở không thông, cậu rướn cái cổ thon dài, chống hai tay run nhè nhẹ, quỳ cũng không quỳ được, vòng eo bị Lục Thiên gắt gao nắm chặt, va chạm như bão tố rút ra thọc vào.

Lục Thiên bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên trên bụng nhỏ và đùi của Giản Dung, chất lỏng nhớp dính dọc theo chân thon dài của cậu chảy xuống, liền thấm ướt quần tây ở dưới.

Lục Thiên ôm cậu không chịu buông ra, dư vị cao trào cũng không thể làm hắn cảm thấy thỏa mãn, chỉ có đem Giản Dung bao vây lại, hắn mới có thể cảm thấy Giản Dung chân chính thuộc về mình, bọn họ hai người không hề tách rời.

Giản Dung nhắm mắt, thanh âm run rẩy không dễ phát hiện, tình sự còn chưa dứt hàm chứa lạnh lẽo chết chóc.

“Anh có thể cút.”

Lục Thiên không nói gì, lại ôm cậu trong chốc lát, mới chậm rãi buông ra rồi đứng dậy, hắn móc ra khăn giấy từng chút một lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên người cậu.

Đùi Giản Dung bị cọ đến hồng, ma sát sắp trầy da, thời điểm cậu mặc quần vào gắt gao cau mày, sắc mặt rất khó coi, khóe mắt còn mang theo một tia mị ý chưa tan, biểu tình lại lạnh lùng.

Giản Dung duỗi tay mở cửa, Lục Thiên vẫn không nhúc nhích, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm cậu đi ra khỏi buồng vệ sinh, sau đó cũng bước ra ngoài.

“Giản Giản.”

Lục Thiên bỗng nhiên mở miệng.

Giản Dung bước chân không chút nào tạm dừng, ngoảnh mặt làm ngơ.

“Giản Giản, người bố vợ cùng đứa bé sống ở biệt thự Hải Dương trên đường Xuân Hi.”

Giản Dung phút chốc dừng bước chân.

“Tôi có thể dùng bọn họ để uy hϊếp em, Giản Giản, em trông thật lạnh lùng, kỳ thật tâm lại mềm, sao có thể tùy ý để tôi tổn thương một già một trẻ. Tôi có thể giống như trước kia đem em cột chặt, thậm chí đem em nhốt trong phòng không cho xuống giường, em biết mà, tôi làm được.”

Lục Thiên chuyên chú nhìn chằm chằm bóng dáng thẳng tắp của Giản Dung, tiếp tục nhẹ giọng nói.

“Chính là tôi không nỡ, Giản Giản, tôi muốn em đối với tôi cười, mà không phải dùng biểu tình tràn ngập hận thù chán ghét đối mặt với tôi.”

Giọng nói hắn toát lên thống khổ triền miên cùng ngọt ngào quyến luyến, giống như một con dao nhỏ mềm mại vô thanh vô tức đâm vào lòng người.

“Giản Giản, tôi phải làm gì, em mới bằng lòng quay trở lại bên tôi?”

Bộ dáng của hắn hèn mọn, hèn mọn giống như một kẻ ăn xin trắng tay, dâng ra trái tim của chính mình.

Không khí trầm mặc có chút khó chịu, Giản Dung đứng thẳng lưng bất động một lát, sau đó cậu vươn tay, cầm lấy then cửa, thanh âm lạnh lẽo như ánh trăng.

“Lục Thiên, thủ đoạn của anh thay đổi, nhưng con người anh thì vẫn vậy, vẫn là bá đạo tự đại, ngoan cố ác liệt.”

Cậu vặn tay cầm cửa, lịch sự nhã nhặn đi ra ngoài, giọng nói bởi vì vừa mới bị khi dễ mà có chút khàn khàn.

“Thật sự là muốn tôi nói rõ ràng sao____ chỉ cần là anh, tôi vĩnh viễn cũng sẽ không thích.”

Lục Thiên bị bỏ lại nhìn cánh cửa toilet, sau một lúc sau, hắn như có như không cười, chỉ là ý cười kia không tới đáy mắt.

Hắn thấp giọng lầm bầm lầu bầu, ngữ khí ôn nhu hoàn toàn tương phản với sắc mặt ngày càng lạnh nhạt.

“Sẽ không thích tôi, vậy thì thích ai, nữ nhân cùng em kết hôn sao? Hay là,… Trần Tham?”