Chương 14

Bắc Mạc Khanh ngồi trên xe lăn tâm tình rất thoải mái dễ chịu, nhắm mắt lại dựa về sau, thật là thoải mái a, hắn không biết rằng chiếc xe lăn này sẽ luôn bên hắn trong tương lai.

Lạc Vũ dẫn Bắc Mạc Khanh lên một phòng trên lầu thì dừng lại, Bắc Mạc Khanh đều cảm giác được, từ từ mở mắt ra.

Lạc Vũ hành lễ nói: “Thỉnh chủ thượng chờ ở chỗ này một lát, thủ hạ đi gọi Lâu chủ.”

Sau khi Bắc Mạc Khanh đáp lời Lạc Vũ cẩn thận từng li từng tí ra khỏi phòng đi tìm Lâu chủ.

Trên đường đi, Lạc Vũ tràn đầy hoang mang, bước chân nhẹ nhàng mà hồn bay phách lạch, bất quá gã cảm thấy mình hình như đã quên gì đó.

Cảnh Dật Thần nhìn Bắc Mạc Khanh đang ngồi xe lăn, lại nhìn cửa phòng đóng chặt đã không còn bóng dáng Lạc Vũ.

Bắc Mạc Khanh dường như phát giác được Cảnh Thần dật khó xử, liền mở miệng nói: “Mời ngồi.”

Cảnh Thần Dật nghe Bắc Mạc Khanh đột nhiên nói chuyện, liền nói cảm ơn: “Đa tạ tiền bối.” Nói xong tìm một chỗ tương đối xa Bắc Mạc Khanh ngồi xuống.

Bắc Mạc Khanh nhìn dáng vẻ cẩn thận của y trong lòng bỗng có chút nghi hoặc, ta đáng sợ như vậy sao?

Bình thường một người đột phá Linh Quân liền có cơ hội đi Thượng giới, nói là Thượng giới chẳng qua cũng chỉ là một phiến đại lục khác mà thôi, bất quá độ nồng đậm Linh khí khác biệt, cho nên một người chỉ cần đột phá Linh Quân đều lựa chọn đi Thượng giới – nơi có linh khí dư thừa để tu luyện.

Nhưng người có cảnh giới quá cao ở đại lục cấp thấp cũng sẽ bị hạn chế, trừ khi có pháp khí ẩn nấp hoặc có công pháp, Ẩn nấp công pháp rất ít, huống chi là Thần khí Ẩn nấp.

Nhẫn của Bắc Mạc Khanh có công năng ẩn nấp, trừ khi hắn chủ động bại lộ, nếu không từ Linh Thần trở xuống không có kẻ nào có thể phát hiện, nhưng trường hợp của Bắc Mạc Khanh lại tương đối đặc biệt, nhẫn không gian của hắn là Đế khí đỉnh cấp, cho dù sinh vật sống hay chết đều không có biện pháp phát hiện được thực lực của Bắc Mạc Khanh, thậm chí chỉ cần hắn muốn, hắn đứng ngay sau lưng người khác cũng không ai có thể nhìn thấy hắn.

Ở trong Vô Song Lâu có Ẩn nấp công pháp, cho nên mới giấu diếm được quy tắc của phiến đại lục này, ngay cả toà Vô Song Lâu này cũng là Ẩn nấp Thần ký.

Người trong Vô Song Lâu đều có Ẩn nấp công pháp và Ẩn nấp Linh khí.

Thật sự là tài phú vô song, Ẩn nấp công pháp ngay cả chủ nhân của một số thế lực cũng chưa chắc có, thế nhưng ai trong Vô Song Lâu cũng đều có.

Lạc Vũ chợt dừng bước, rơi vào trầm tư “Xem ra, Hữu hộ pháp đã đột phá, hỏng bét a …” Hữu hộ pháp nhất định sẽ đến gian phòng kia, dù sao trong cẳn phòng đó có một cái Linh Trì, bên trong linh khí dồi dào, lại còn là một hồ suối nước nóng, Hữu hộ pháp thích tắm rửa ở đó nhất.

Lạc Vũ bước nhanh hơn, hi vọng có thể mang Lâu chủ đi trước khi Hữu hộ pháp đến.

“Chết tiệt, chết tiệt … Tại sao lại đột phá ngay lúc này.”

Lúc đến nới, Bắc Ti đang tu luyện ở Tu Luyện thất, Lạc Vũ khóc không ra nước mắt, cái này …

Ta đi vào mà không bị đánh mới là lạ, Lão đại ghét nhất bị người quấy rầy lúc tu luyện, mặc dù đôi lúc có những sự tình rất quan trọng nhất định phải tìm y, nhưng sau khi giải quyết xong y luôn luôn tìm lý do tới đánh người.

Lạc Vũ bên ngoài do dự một lát, cắn rang: “Kệ đi, đánh liền đánh, cùng lắm sau này ra ngoài trốn một hồi.”

Lạc Vũ đứng ngoài cửa hô: “Lâu chủ, thuộc hạ có chuyện quan trọng, thuộc hạ tiến vào."

Chờ một lát vẫn không có động tĩnh.

“Lâu chủ không nói lời nào thuộc hạ coi như ngầm thừa nhận." Nói xong liền đẩy cửa vào.

Lạc Vũ đi vào, nhìn về phía Bắc Ti, vừa vặn bắt gặp ánh mắt đầy sát khí của y, Lạc Vũ giật nảy mình, vội vàng nói: “Lão đại, thật sự là đại sự, ngài không được đánh ta.”

Bắc Ti lạnh lùng hỏi: “Đại sự gì? Nếu là chuyện Lạc Kỳ đột phá ta đã biết rồi, ngươi chờ bị đánh đi.”

Lạc Vũ vội vàng khoát tay nói: “Không không không, không phải là chuyện của Hữu hộ pháp, là chủ thượng đã tới rồi.”

Bắc Ti vội vàng đứng lên, nhìn hắn nói: “Thật sự là chủ thượng? Xác định sao?”

“Người đó cầm Vô Song lệnh, trừ chủ thượng còn có người khác cầm Vô Song lệnh sao?”

Bắc Ti lôi kéo Lạc Vũ vừa đi vừa nói: "Đi đi đi, mau dẫn ta đi."

Đáng tiếc, Lạc Kỳ - người Lạc vũ vẫn chưa gặp, rốt cuộc đã đến gian phòng kia trước.

Lạc Kỳ ở bên ngoài cảm nhận được một cỗ khí tức quen thuộc, hắn ngay lập tức nghĩ đến Lạc Vũ, đoán là có chuyện gì đó nên y chờ ở chỗ này.

Lạc Kỳ đẩy cửa ra đang định chào hỏi thì nhìn thấy một người xa lạ, con ngươi Lạc Kỳ co lại, hắn vừa rồi không cảm giác được người này, người này là ai …

Bắc Mạc Khanh nghe được tiếng động quay đầu nhìn sang thấy Lạc Kỳ nhìn mình đầy cảnh giác, Lạc Kỳ nhìn về phía Cảnh Dật Thần, ánh mắt tựa như đang nói "Người này là ai? Bằng hữu của ngươi sao?"

Nhưng Cảnh Dật Thật không hiểu ảnh mắt của hắn, Lạc Kỳ lại nhìn về phía Bắc Mạc Khanh hỏi: “Ngươi là ai? Ai mang ngươi đến?"

Bắc Mạc Khanh thành thành thật thật trả lời: "Tại hạ Bắc Mạc Khanh, Lạc Vũ dẫn ta tới."

Nghe được là người Lạc Vũ dẫn tới, Lạc Kỳ buông lỏng cảnh giác, nhưng vẫn để ý, lẩm bẩm: “Gia hỏa này, ai cũng mang đến đây, hiện tại lại mang thêm một người, thật sự là …”

Lạc Vũ nói xong liền đi về phía gian phòng bên trong, chính là chỗ có Linh Trì.

Bắc Mạc Khanh ngồi xuống, kết quả ngay lập tức có một thanh kiếm gác lên cổ Bắc Mạc Khanh.

Bắc Mạc Khanh nhìn về phía Lạc Vũ, cảm thấy khó hiểu, mở miệng hỏi: “Không biết đây là ý gì?”

Lạc Kỳ nhìn Bắc Mạc Khanh nói: “Ngươi là ai, nếu ngươi là bạn tốt của Lạc Vũ, chắc chắn cùng Cảnh công tử quen biết, nhưng từ lúc ta đi vào hai người vẫn chưa nói chuyện câu nào, hơn nữa lúc ta mới đến hoàn toàn không phát giác được ngươi.”

Bắc Mạc Khanh nhìn Lạc Kỳ, trong tay bỗng xuất hiện một cây quạt đem lưỡi kiếm đẩy ra.

“Muốn hỏi ta không phải ngươi nên báo thân phận của mình trước sao? Đúng là không lễ phép.”

Lạc Vũ và Bắc Ti tới nơi vừa vặn thấy cảnh này, hai người sững sờ đứng đó.

Bắc Ti lấy lại tinh thần vội vàng hô: “Lạc Kỳ, lui ra.”

Lạc Kỳ thấy Bắc Ti cùng Lạc Vũ đến, thu hồi kiếm trong tay.

Bắc Mạc Khanh lấy lệnh bài từ trong không gian đưa cho Bắc Ti, Bắc Ti quan sát lệnh bài, là thất.

Bắc Ti vội vàng quỳ xuống: “Thuộc hạ Bắc Ti, gặp qua chủ thượng, vừa rồi thuộc hạ không nhận ra chủ thượng, có nhiều hành động không đúng, thỉnh chủ thượng trách phạt.”

Bắc Ti lúc nhỏ là được “Bắc Mạc Khanh” cứu, Bắc Ti nhớ rõ lúc y tuyệt vọng, một vệt sáng xuất hiện trước mắt y … Chẳng qua đó chỉ là giả lập, là nhân vật ảo hệ thống lập ra để chờ đợi Bắc Mạc Khanh đến, nhân vật ảo biến mất khoảng hai mươi năm trước, Vô Song Lâu vẫn tiếp tục vận hành như thường lệ, chờ đợi sự xuất hiện của Bắc Mạc Khanh.