Chương 13

Bắc Mạc Khanh nhìn dáng vẻ ba ba ủy khuất của Ám nói: "Được rồi, thuốc cũng uống rồi, nghỉ ngơi cho tốt, ta đi ra ngoài một chuyến."

Ám nghe công tử muốn đi ra ngoài vội vàng đứng lên định đi theo, nhưng Bắc Mạc Khanh trực tiếp ấn y xuống giường "Ta tự mình ra ngoài đi dạo, không cần đi theo."

Ám dùng ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Bắc Mạc Khanh, mặt mũi viết rõ dòng chữ "Thuộc hạ muốn đi" to tướng.

Bắc Mạc Khanh đỡ trán nói: "Nghĩ cũng đừng nghĩ, ta sẽ không cho ngươi theo, ngoan ngoãn ở phủ dưỡng thương đi." Dứt lời liền rời đi.

Ám thất lạc nhìn thân ảnh của Bắc Mạc Khanh đang xa dần, y ngồi xếp bằng, vận linh lực để dược lực (hiệu lực của thuốc) mau chóng được tiêu hóa.

Bắc Mạc Khanh vừa bước đi vừa nhìn đông nhìn tây, đây là lần đầu tiên hắn tự mình ra ngoài, kể cả trước kia lẫn hiện tại.

Bắc Mạc Khanh ngừng lại trước một tửu lâu, chính là tửu lâu hôm qua hắn tới, nhưng lúc này hắn lại đang ngồi xe lăn.

Một lúc trước, Bắc Mạc Khanh nghĩ cách để tìm được Vô Song Lâu, hắn quyết định đóng giả làm người què, đến Vô Song tử lâu để người Vô Song Lâu mang mình đi …

Bắc Mạc Khanh vận linh lực để làm xe lăn tự mình di chuyển, hắn vẫn gọi phòng bao trước đó, rất ít người thuê phòng này, dù sao nó cũng quá đắt, không nhiều người có đủ kinh phí.

Tiểu nhị đi vào hỏi Bắc Mạc Khanh gọi món gì, Bắc Mạc Khanh không trả lời mà hỏi: “Chưỡng quỹ có ở đây không?

Tiểu nhị dừng động tác nói: “Có ở, không biết khách quan tìm chưởng quỹ có chuyện sao, tiểu nhân đi bẩm báo.”

Bắc Mạc Khanh cúi đầu trầm tư một lúc, nói: “Ta muốn gặp chưỡng quỹ nói chuyện hợp tác.”

Tiểu nhị xuống dưới lầu đi vào một phòng ban khác, chỉ thấy bên trong có một thanh niên tuấn mỹ ăn mặc sang trọng, trong tay còn phe phẩy cây quạt, bên cạnh còn một nam tử mang mặt nạ mặc áo đen, sau lưng có hai tên thị vệ.

Hai người đang nói chuyện thì tiểu nhị đi vào, tiểu nhị vừa đến liền bị hai người nhìn đến sởn cả gai ốc.

Bắc Mạc Khanh ngồi trong phòng nghịch nghịch nhẫn bỗng phát hiện mặt đá quý màu tím trên nhẫn có thể chuyển động được.

Giọng nói Tiểu Thang Viên đột nhiên vang lên trong đầu Bắc Mạc Khanh: “Chủ nhân, Tiểu Thang viên quên nói cho ngài, chiếc nhẫn có thể ẩn giấu tu vi, chỉ cần xoay xoay là được. Còn có những chức năng khác nhưng không tiện nói, trong Tu Luyện Thất có bản giới thiệu chi tiết, ngài có thể tự xem.”

Ẩn giấu tu vi? Cái này tốt, Bắc Mạc Khanh xoay xoay nhẫn để che giấu tu vi rồi tiếp tục ăn bánh ngọt.

Nam tử ăn mặc sang trọng nhìn tiểu nhị nói: “Ồ? Phòng Hinh Tự Hào, xem ra vị khách này rất giàu có, nếu đã muốn gặp một lần vậy thì đi xem một chút. Cảnh huynh có muốn đi cùng không?”

Cảnh Dật Thần nhìn nam tử nói: ‘Được.”

Đám người di chuyển về phía bao phòng, Bắc Mạc Khanh trong phòng cảm nhận được bên ngoài có một nhóm người đang đến gần, trong đó có tiểu quỹ, xem ra người đến là chưỡng quỷ tửu lâu.

Tiểu nhị gõ cửa một cái, sau khi được cho phép liên tiến vào bẩm báo với Bắc Mạc Khanh: “Khách quan, chưởng quỹ của ta đang ở bên ngoài.”

“Ừm, vào đi.” Bắc Mạc Khanh thấy tửu lâu này không tồi, chưỡng quỷ tới còn thông báo một tiếng chứ không trực tiếp đi vào, rất để ý đến chuyện riêng tư của khách hàng, không tệ.

Bắc Mạc Khanh nhìn qua bốn người đang tiến đến, nói: “Mời ngồi.”

Nam tử một thân trang phục sang trọng vừa ngồi xuống liền giới thiệu: “Tại hạ là chưỡng quỹ của tửu lâu này, Lạc Vũ.”

Nói xong, nhìn về phía nam tử áo đen: “Vị này là bạn của ta, Cảnh Dật Thần, không biết khách quan muốn cùng tại hạ nói chuyện gì?”

Bắc Mạc Khanh đặt Vô Song Lệnh lên mặt bàn, đẩy về phía Lạc Vũ hỏi: “Không biết chưỡng quỷ có nhận biết lệnh bài này không?

Sau khi Lạc Vũ thấy lệnh bài con ngươi co lại, vội vàng đứng dậy quỳ xuống nói: “Thuộc hạ Lạc Vũ tham kiến chủ thượng.” Lệnh bài này ngoài người của Vô Song Lâu thì không còn ai biết đến, huống hồ đây là Lâu Chủ Lệnh, chỉ có Lâu chủ mới có, ngay cả cao tầng cũng rất ít người gặp qua, rất thần bí, không ngờ hôm nay y vậy mà có cơ hội nhìn thấy.

“Đứng lên, đều ngồi xuống đi, không cần câu nệ.”

Lạc Vũ nghe lời ngồi trở lại, nhưng không thể nào không câu nệ, đây là lần đầu tiên gặp chủ thượng của mình, không khỏi khẩn trương, so ra thì Cảnh Dật Thần tương đối thoải mái hơn.

“Ta chỉ muốn đi Vô Song Lâu một chuyến, hôm qua tới đây ăn cơm xong có việc nên chưa đi được, hôm nay ra ngoài thì không mang theo thị vệ, nên phải ghé vào đây.”

Lạc Vũ suy cho cùng vẫn rất thông minh, Bắc Mạc Khanh vừa nói ra liền hiểu: “Chủ thượng là muốn thuộc hạ đi cùng ngài sao?”

“Ừm … Có thể nói như vậy, chủ yếu là ta ngồi xe lăn, tự mình đi không tiện.”

Bắc Mạc Khanh nói xong Lạc Vũ mới phát hiện hắn ngồi xe lăn, Lạc Vũ chợt ý thức được vội vàng đứng lên nói: “Thuộc hạ …”

Lạc Vũ vừa mở miệng đã bị Bắc Mạc Khanh đánh gãy: “Ngồi xuống, không có việc gì, nếu ngươi có thời gian thì bây giờ liền đi, không có thì chúng ta có thể chờ một lát.”

“Có thời gian, bây giờ thuộc hạ liền bồi ngài qua.” Nói xong thì chạy đến phía sau Bắc Mạc Khanh.

Bắc Mạc Khanh hỏi: “Linh Hoàng đỉnh phong?”

“Hả? Chủ thượng phát hiện sao, thuộc hạ còn tưởng bản thân đã ẩn giấu rất kỹ.” Lạc Vũ nói.

Lạc Vũ nói xong lại hỏi: “Tu vi của chủ thượng là gì? Thuộc hạ chỉ là hiếu kỳ (tò mò).”

Bắc Mạc Khanh nghĩ nghĩ nói: “Hẳn là không có mấy người là đối thủ của ta.”

Lạc Vũ chấn kinh, không có mấy người là đối thủ của ngài, đây chẳng phải là …

“Đi thôi, bằng hữu của ngươi cũng cùng đi đi.” Bắc Mạc Khanh nhìn Cảnh Dật Thần nói.

Lạc Vũ theo Bắc Mạc Khanh ra ngoài tửu lâu, Cảnh Dật Thần cũng đi phía sau.

Đi ngang qua các cửa hàng và phòng ở, đến Vô Song Lâu, Lạc Vũ nói: “Chủ thượng, đã đến.”

Bắc Mạc Khanh hỏi: “Ngươi đảm nhận chức vụ gì ở Vô Song Lâu?”

Bắc Mạc Khanh nghe hắn giưới thiệu, nhẹ gật đầu: “Đi vào đi, nhìn một chút.”

Lạc Vũ dẫn Bắc Mạc Khanh đi vào trong Lâu, quả thật là một cảm giác khác lại, Bắc Mạc Khanh quan sát mọi thứ xung quanh, không thể không nói, người ở đây không tệ, ai nấy đều chuyên chú làm chuyện của mình …