Chương 22

" Không cần , ta đã giữ nó cho ngươi nó vẫn còn đó, lần này ngươi nhớ cất nó đi . Nếu ngươi cảm thấy cái bát này bẩn , ta sẽ cho ngươi một ít xà phòng rửa chén , ngươi có thể tự rửa bên ngoài. Những lời nói dịu dàng của Mai Thi khiến Minh Dịch cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

“Nhân tiện ta muốn hỏi , ba người đó nói là đồng đội của ngươi à.” Minh Dịch nhìn theo ngón tay của Mai Thi liền nhìn thấy những đồng đội đã mấy ngày không gặp, không nói lời nào.

“ Lão đại.” Vương Hạo là người đầu tiên niềm nở chào hỏi, Lý Phỉ Phỉ thấy Minh Dịch trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì là không vui ,đáy lòng liền thở phào nhẹ nhõm , còn Lục Kha thì…

“Trời ạ, lão đại hai ngày nay anh đi đâu vậy?" Dọc đường đi anh còn không thèm trả lời liên lạc trên bộ đàm a! Xác zombie anh để đó có người chiếm được vài món lợi đó. Anh nói xem, nếu như anh xảy ra chuyện thì bọn em phải làm sao?!

Ồ, không phải là bởi vì mì ăn liền sao , nó đã hết hạn thì làm sao mà ăn được ?Trong năm nay có loại mì nào mà không hết hạn đâu ~ Không thể nói rằng ở Thành phố S không có nhiều động vật biến dị để gϊếŧ người nướng thịt đâu . Em thật sự không muốn đến trêu đùa với tính khí của anh…”

Có lẽ đã quen với việc Lục Kha hay cằn nhằn, Minh Dịch đối với chuyện này không quan tâm lắm . Lấy món oden do Mai Thi nấu cho , tự giác tìm một chỗ ngồi tốt để nấu ăn và bắt đầu thưởng thức đồ ăn mà không hề có chút phản ứng nào.

Thấy Minh Dịch không trả lời, Lục Kha biết rằng sự tức giận của Minh Dịch đã biến mất trong hai ngày ra khỏi đội . Nếu không anh ta đã không ngồi đây nghe mình cằn nhằn lâu như vậy.

Minh Dịch , đội trưởng của tiểu đội ác thú, ngoài việc khó tiếp xúc, sở thích duy nhất của anh ấy là ăn uống, và điều có thể khiến anh ấy tức giận chính là chuyện ăn uống. Minh Dịch tới thành phố S không có quá nhiều động vật biến dị chính vì vậy anh ấy luôn cảm thấy bực bội .

Hai ngày trước, Minh Dịch tìm thấy một thùng mì ăn liền đã hết hạn sử dụng ở một góc của một cửa hàng nhỏ . Minh Dịch muốn ăn nó vì anh ấy không tin vào ma quỷ nhưng lại bị ba người kia ngăn cản . Đó là lí do anh ấy đã bỏ đi đội trong cơn giận dữ.

Mọi người đang làm gì vậy ?

Tuy rằng trong lòng rất muốn oán trách nhưng Lục Kha ngoài mặt cười hỏi: "Ăn xong chúng ta tiếp tục làm nhiệm vụ sao?"