Chương 21: Bệnh thích sạch sẽ (2)

" Chủ quán , dựa theo khuyến nghị trên bảng đen gọi món ." Đột nhiên, ba người đang vùi đầu vào ăn nghe thấy thanh âm liền dừng lại .Ngẩng đầu quay đầu lại, liền thấy lão đại Minh Dịch của bọn họ đang cầm một cái túi không biết đến từ đâu. Có lẽ vì nó được làm bằng giấy, máu nhạt vẫn chảy ra từ đó.

Nhìn thấy Minh Dịch trực tiếp đặt chiếc túi lên quầy, sắc mặt của Mai Thi thay đổi trong chốc lát.

"Dừng tay! Bẩn quá!" Mai Thi nhướng mày, đương nhiên cô biết trong cái túi này có tinh hạch nhưng hai ngày qua không có ai trả tinh hạch nào mà bẩn như vậy , thậm chí đống tinh hạch này còn không có rửa vết máu và não? Có vẻ như thứ này mới được lấy ra từ đầu zombie , " Ngươi có thể rửa sạch nó không?"

"Không có nước ..." Minh Dịch thật sự cảm thấy có chút ủy khuất , tinh hạch trong đầu zombie đã chết thật sự quá bẩn, anh ta sẽ không bao giờ nhặt nó lên. Chỉ là lần này anh ta đã đeo bao tay mua được ở trung tâm mua sắm để nhặt những viên tinh hạch này.

Nhưng hiển nhiên, kiểu trả lời này không khiến Mai Thi hài lòng . Chỉ khiến Mai Thi chạy từ quầy hàng ra chỗ Minh Dịch , thở phì phò đem cổ tay áo của Minh Dịch hướng cửa ra vào .

Nơi đó có một cái vòi nước , Mai Thi cúi đầu mở khoá vòi nước rồi quay về phía Minh Dịch nói:

“ Anh qua đây đem đống tinh hạch đó rửa sạch rồi hẵng vào”

Minh Dịch nhìn bóng lưng của Mai Thi, rồi nhìn vào nơi vừa bị bàn tay trắng mềm mại kéo đi. Trong lòng anh có một cảm giác kỳ lạ nhưng chỉ một giây thôi, giây tiếp theo Minh Dịch đã thành thật ngồi xổm xuống, nhìn mấy món đồ vừa rồi anh ta cầm , sau khi bỏ ra lớp găng tay thứ nhất, liền trực tiếp ném vào trong túi đựng tinh hạch.

Ba người vừa bị Minh Dịch phớt lờ sau khi chứng kiến

cảnh Mai Thi và Minh Dịch nói chuyện với nhau. Họ chỉ có thể thốt lên " Chủ quán NB*".

*NB: 牛逼 /niúbī/ hoặc RNB: real牛逼 = lợi hại

Là đồng đội họ đương nhiên biết Minh Dịch nổi tiếng là khó bắt chuyện. Bất cứ ai dám chạm vào người đến anh ta, nam hay nữ sẽ bị mất cái mạng nhỏ a~

Khi Minh Dịch bước vào lần nữa, cái túi bẩn trước đó đã biến mất, trong tay anh ta chỉ cầm đủ tinh hạch để gọi món. Đưa hết tinh hạch trong tay cho Mai Thi rồi nói: "Theo đề xuất trên bảng đen nhỏ, sáng hôm đó ta đã quên không lấy bát của mình. Nếu cái bát đó đã mất rồi, ta sẽ đưa thêm phí hộp cơm.